Lúc nói lời này khuôn mặt của cậu bé rất hung hăng.
Triệu Trân Trân sửng sốt, vội vàng hói: “Trừ Bạch Ái Quốc ra thì còn ai từng nói những lời này?”
Vương Kiến Dân lại im lặng không trả lời cô.
Vương Kiến Quốc ở bên cạnh vội vàng trả lời thay anh trai: “Mẹ ơi, Trương Xuân Minh bị anh trai đập gạch vào đầu từng nói tới. Với lại lúc còn học ở trong huyện cũng có các bạn học từng nói như thế, nhưng mà bọn nó không dám nói trước mặt, khi con với anh trai đi tìm bọn nó thì bọn họ đều không dám thừa nhận. Thế nên cũng không nói lại với mẹ. Sau khi chuyển tới đây đi học vì các bạn học đều ở trong nông trường nên ở trường không có ai nói như thế cả, nhưng trừ Bạch Ái Quốc ra thì còn có Triệu Bảo Căn từng nói lời này. Đúng rồi, còn có bà nội cũng từng nói những lời như này, nói cha bị điều xuống nông thôn rồi mẹ không cần cha nữa cũng có thể sẽ không cần bọn con nữa, bà bảo bọn con về sống với bà. Lúc ấy anh trai nói bà nội nói linh tinh, bà nội thấy anh trai tức giận nên không nói lại nữa.”
Hai người đều hơi kinh ngạc, Triệu Trân Trân chau mày hỏi tiếp: “Triệu Bảo Căn có phải là con của nhà sống ở phía ngoài cùng của ngõ này không? Bà nội các con nói lời này lúc nào?”
Vương Kiến Quốc gãi đầu nói: “Lâu lắm rồi, lúc đó mẹ với chúng con còn đang ở nhà trong trường đại học ấy, có một lần bà nội với chú kia tới đưa đồ thì nói.”
Triệu Trân Trân cố gắng nhớ lại những chuyện của năm trước, lúc đó tổ công tác tương đối bận rộn nên cô cũng rất nhiều việc, có lúc còn phải tăng ca nên không thể chăm sóc cho các con được. Bình thường cô toàn phải nhờ thím hoặc chị Quách giúp đỡ, có thể lúc đó mẹ chồng Tào Lệ Quyên nhân lúc cô không có nhà mà nói.
Bởi vì nếu cô ở nhà thì nhất định sẽ đặc biệt tách mẹ chồng với các con ra, sẽ không để cho các con có cơ hội tiếp xúc một mình với mẹ chồng.
Sự chú ý của Vương Văn Quảng không quá giống với sự chú ý của vợ mình, mặc dù anh cũng rất tức giận với cách làm của mẹ mình, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Chú nào cơ?”
Vương Kiến Quốc nhanh miệng nói: “Chính là cái chú họ Quý ấy, mỗi lần đều cùng bà nội tới thăm chúng con.”
Vương Văn Quảng chau mày ngẩng đầu nhìn vợ, lúc này Triệu Trân Trân vừa tức vừa giận khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng cả lên, anh bước lên trước ôm lấy vai cô, nói một cách cực kỳ nghiêm khắc: “Đại Bảo, Nhị Bảo, các con nghe kỹ đây. Không cần biết là nguyên nhân gì, nhưng thật sự là cha đã từng phải lao động cải tạo, nếu người khác nói một câu là tội phạm phải lao động cải tạo thì cũng tính là có căn cứ. Nhưng mà mẹ các con không phải là người phụ nữ xấu xa hư hỏng. Sau khi cha rời nhà, một mình mẹ vừa làm việc vừa phải chăm sóc các con, cực kỳ cực kỳ vất vả, mẹ là người phụ nữ tốt là người mẹ tốt, đúng không?”
Vương Kiến Quốc vội vã gật đầu.
Vương Kiến Dân nhìn Triệu Trân Trân một cái, hơi tủi thân nói: “Mẹ ơi, thế vì sao mẹ lại cứ phải ly hôn với cha thế?”
Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng đưa mắt nhìn nhau, mấy năm trước họ đã từng thảo luận việc có nên nói về chuyện ly hôn với các con hay không, sau đó nhất trí là trước hết không nói cho các con biết. Vì bọn trẻ còn quá nhỏ chưa thể hiểu được ý nghĩa chân chính của việc ly hôn và nguyên nhân bên trong, hơn nữa có thể sẽ tạo nên những sự sợ hãi lo lắng không đáng có trong lòng các con.
Không ngờ tới là bọn trẻ vẫn biết được, hơn nữa còn biết được từ lâu lắm rồi. Cô tức giận hỏi: “Nhị Bảo, chuyện cha mẹ ly hôn là ai nói cho các con biết?”
Chắc là thấy dáng vẻ của cô hung hăng quá nên Kiến Quốc không dám nhìn mẹ, cúi đầu nói: “Cũng là bà nội nói. Mới đầu chúng con cũng không tin đâu, nhưng sau này hỏi lại thím Lưu kia lần nữa thím ấy cũng bảo là mẹ ly hôn với cha rồi, còn nói là vì không muốn bị liên lụy nên muốn vạch rõ ranh giới với cha con.”