Triệu Trân Trân vừa chau mày vừa lo lắng: “Nhị Bảo, thế em ba với em tư con có biết không?”
Vương Kiến Quốc lắc đầu, do dự mấy giây rồi nói: “Em ba với em tư chắc là không biết, nhưng mà lúc còn ở trên huyện, có một lần con với anh trai đi đón em ba thì thấy em ấy cực kỳ không vui. Anh trai vừa hỏi thì em ấy khóc rồi nói trong nhà trẻ có bạn nhỏ nói cha là tội phạm bị lao động cải tạo, còn mẹ là người phụ nữ xấu xa hư hỏng.”
Những chuyện này, bọn trẻ từ trước tới giờ chưa từng nói với cô.
Triệu Trân Trân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Kiến Dân và Kiến Quốc, trong lòng ngập tràn sự đau lòng và áy náy.
“Là mẹ không tốt, mẹ quá sơ ý rồi khiến các con bị tủi thân rồi.” Triệu Trân Trân nói rồi hai tay ôm lấy hai con trai.
Lần này Kiến Dân không tránh nữa.
Vương Văn Quảng bước tới ôm lấy cả ba mẹ con.
Buổi tối Vương Kiến Xương ăn hai bát canh đậu que to, sau bữa tối ông hai cho quả dưa hấu nên cậu bé lại ăn thêm hai miếng nữa. Trước khi đi ngủ lại lười đi tiểu nên mới ngủ một lúc đã buồn tiểu phải thức giấc. Thằng nhóc đi dép lê rồi mơ màng đi ra ngoài lại ngạc nhiên phát hiện ra đèn ở bên ngoài còn đang sáng, hơn nữa các anh đang được cha mẹ ôm lấy.
Kiến Xương không quan tâm tới chuyện đi tiểu gấp gáp, vội vàng đi tới trước kéo áo của cha, hơi tủi thân nói: “Cũng phải ôm con nữa nha.”
Triệu Trân Trân buông Kiến Dân và Kiến Quốc ra, nhìn con trai thứ ba một cái rồi nói: “Tam Bảo, có phải con buồn đi tiểu không?”
Kiến Xương gật gật đầu, thấy mình sắp tiểu ra quần rồi, thằng nhóc căng mặt nhỏ ra vội vàng dùng cái tay nhỏ ôm lấy bụng dưới chạy một đường ra ngoài.
Triệu Trân Trân nhìn bóng lưng của thằng nhóc mà không nhịn được phải cười ra tiếng. Vương Văn Quảng nắm chặt tay vợ mình nói với hai đứa con: “Đại Bảo, Nhị Bảo, cha mẹ thật sự đã ly hôn từ lâu rồi, nhưng mà cha phải chỉnh sửa lại một chút, là cha đề nghị ly hôn với mẹ các con trước chứ không phải là mẹ không cần cha nữa.”
Kiến Dân và Kiến Quốc sửng sốt, Kiến Quốc vội vàng nói: “Cha ơi, sao cha lại không cần mẹ với các con nữa?”
Vương Văn Quảng sờ đầu con trai tiếp tục nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, cha mẹ luôn ở bên các con, cho dù là ly hôn thì cũng vẫn là cha mẹ của các con. Nếu cha và mẹ không ly hôn thì các con biết hậu quả sẽ như thế nào không? Mẹ các con sẽ bị mất việc, bị đơn vị đuổi việc, còn phải đưa theo bốn đứa các con cùng tới nông trường lao động với cha. Tới lúc đó cha mẹ sẽ phải ra ruộng làm việc, còn các con sẽ không được đi học. Hơn nữa còn phải giúp đỡ làm việc và hỗ trợ trông Tam Bảo và Tứ Bảo, không chỉ như vậy mà mỗi ngày cũng chỉ có thể ăn bánh bột ngô với rau luộc, những ngày như thế các con có muốn sống không?”
Triệu Trân Trân thở dài nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, quả thật là mẹ không đủ kiên cường, mẹ sợ vất vả mà mẹ càng sợ mấy đứa các con cũng phải vất vả theo cha mẹ. Trên điểm này thì mẹ không kiên cường được như dì Ngô của các con, nhưng mà, nhìn dáng vẻ bây giờ của Đằng Đằng thì cho dù mẹ phải chịu bao nhiêu tiếng xấu cũng sẽ không lựa chọn cùng tới nông trường với cha các con.”
Con trai Đằng Đằng của Ngô Thanh Phương thì Kiến Dân và Kiến Quốc đều đã từng gặp rồi, quả thật là vừa gầy vừa nhỏ. Thậm chí tới cả dì Ngô cũng gầy tới mức đáng sợ.
Một tay khác của Vương Văn Quảng vỗ vỗ vai vợ mình, nói: “Trân Trân, em đừng nói thế, anh biết em không sợ vất vả, các con cũng không sợ vất vả, chỉ là sự vất vả này không đáng mà thôi.”
Hai đứa con nghe tới đây thì có chút chột dạ cúi thấp đầu.
Kiến Dân và Kiến Quốc vẫn nhớ cái bánh bột ngô mà mẹ lấy từ nông trường về, vừa khô lại cứng mà lại có mùi rất khó ngửi, các cậu chỉ mới ăn có một miếng đã không thể ăn được nữa rồi.