Những cái khác tạm thời không nói tới, nếu như cả ngày chỉ ăn thứ này thì các cậu cũng không chịu được sự vất vả này. Các cậu mà không chịu được thì Kiến Xương và Kiến Minh lại càng không xong rồi.
Lúc này Vương Kiến Dân đã nghĩ thông suốt cả chuyện này rồi, khuôn mặt của thiếu niên mới lớn mang theo ý xin lỗi, nhìn mẹ nói một cách nghiêm túc: “Mẹ ơi con xin lỗi.”
Vương Kiến Quốc cũng nói theo: “Mẹ ơi, con cũng từng lét lút oán trách mẹ không nên ly hôn với cha. Mẹ, con sai rồi.”
Triệu Trân Trân cười với các con, nói: “Các con không sai, sai chính là...” Vốn dĩ cô muốn nói sai chính là thói đời này, nhưng đột nhiên nghĩ tới thân phận này nên vội vàng nuốt nửa câu sau vào, tiến lên phía trước ôm lấy Kiến Dân và Kiến Quốc.
Lúc này Vương Kiến Xương đã đi từ sân vào nhà lâu rồi, dùng cái tay nhỏ dụi dụi mắt đứng ở bên cạnh nghe một lúc rồi. Mặc dù có một số lời thằng nhóc nghe không hiểu nhưng vẫn có thể hiểu được một chút. Thằng nhóc cũng vội vàng sáp tới phía trước để mẹ ôm, còn nói: “Mẹ ơi, mẹ là mẹ xinh đẹp nhất trên thế giới này, người khác toàn nói linh tinh.”
Cô cúi đầu dùng sức hôn lên khuôn mặt trứng ngỗng của thằng nhóc một cái.
Vương Văn Quảng cười kiến nghị: “Trân Trân, đợi các con chính thức được nghỉ hè chúng ta đưa các con tới bờ biển ngắm mặt trời mọc nhé.”
Triệu Trân Trân còn chưa trả lời thì ba đứa con đã lớn tiếng nói được rồi.
Trong ấn tượng của bọn trẻ, cha đã mấy năm rồi không đưa chúng ra ngoài chơi. Mỗi lần các bạn nhỏ nhắc tới cha của mình, nhất là khi Hà Tuấn Sinh nhắc tới cha của cậu bé nói sẽ đưa cậu bé đi đạp thanh, đi câu cá, đi chơi thuyền. Thậm chí Hà Mai Mai cũng nói cha cô bé sẽ đưa cô bé đi ngoại thành chụp ảnh, mỗi lúc như thế Kiến Dân và Kiến Quốc đều ngưỡng mộ không dứt.
Bây giờ cha cuối cùng cũng đưa các cậu ra ngoài chơi rồi.
Đại khái là do buổi tối đi ngủ muộn nên ngày hôm sau Kiến Dân và Kiến Quốc không thức dậy được. Triệu Trân Trân đánh răng rửa mặt xong thì tìm hai bộ quần áo mới toanh trong tủ quần áo ra. Đây là quần áo mà cô mới làm xong không lâu trước đó, hai bộ quần áo có một bộ của Vương Văn Quảng và một bộ của cô, trừ kiểu dáng hơi khác nhau ra thì chất liệu và màu sắc vải đều như nhau.
Vương Văn Quảng đắc chí bừng bừng thay quần áo, rồi nhìn vợ một cái, rõ ràng chỉ là quần áo với màu xanh dương bình thường mà kiểu dáng cũng rất đơn giản. Nhưng khi cô mặc lên người thì cực kì đẹp mắt, cả người toát ra một sự xinh đẹp.
Vương Văn Quảng không khỏi nói: “Trân Trân, em thật xinh đẹp.”
Triệu Trân Trân mím môi cười, khoác túi lên vai nói: “Chúng ta nhanh ra ngoài thôi, đi muộn là phải xếp hàng đó.”
Vương Văn Quảng gật đầu, nắm tay vợ ra ngoài.
Hai người vừa mới đi tới đầu ngõ thì gặp bà Hà từ bên ngoài trở về, cái làn trong tay bà ta chứa đầy rau củ thức ăn, phía trên cùng còn có khoảng nửa cân thịt ba chỉ. Bà nhìn thấy Vương Văn Quảng thì hơi sửng sốt rồi cười nói: “Trân Trân đi mua thức ăn à, hôm nay cửa hàng rau có rất nhiều rau tươi, cửa hàng thịt cũng có nhiều hàng. Nhanh đi đi, muộn là hết đó.”
Triệu Trân Trân gật đầu, Vương Văn Quảng cũng cười cười với bà cụ.
Bất tri bất giác đã ở công xã Anh Đào hơn một năm rồi, Triệu Trân Trân rất quen thuộc với những hàng xóm láng giềng ở gần đây. Không cần biết họ nói những gì sau lưng, nhưng đa số mọi người thấy cô đều rất nhiệt tình. Nhưng lúc trước cô chỉ có một mình mang theo con nhỏ đi mua hàng, đây vẫn là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy cô với người đàn ông của cô cùng nhau ra ngoài.
Vốn dĩ Vương Văn Quảng đã đẹp trai rồi lại mặc thêm một bộ quần áo ngay ngắn mới tinh nữa, nhìn rất thu hút ánh mắt của người khác.
Chị Kim sống ở trong ngõ cũng đi mua thức ăn, chị ta là một người nhanh nhẹn và rất thích nói đùa, nhìn thấy Triệu Trân Trân thì cười nói: “Trân Trân à, đây là cha của mấy đứa Kiến Dân nhỉ?