Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 606:

Chương 606:

Ối dồi ôi nhìn xem hai người các cô sao mà đẹp thế, thật sự nhìn cứ như anh em ấy nhỉ, đúng là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa mà.”

Triệu Trân Trân mím môi vui vẻ.

Vương Văn Quảng gật đầu với chị Kim, giơ tay ra giới thiệu bản thân: “Chào chị, tôi là Vương Văn Quảng.” Vốn dĩ anh còn muốn nói thêm một câu là: Tôi là chồng của Triệu Trân Trân, nhưng lập tức nghĩ tới việc hai người còn chưa tái hôn nên chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống.

Chị Kim cười ha hả bắt tay với anh rồi không nhịn được mà nói: “Vừa nhìn là đã biết là cán bộ to giống với mẹ của mấy đứa Kiến Dân rồi. Đồng chí Vương làm việc ở đâu thế?”

Vương Văn Quảng khách sáo nói: “Quá khen rồi, tôi làm ở ban khoa học kỹ thuật của nông trường.”

Mắt chị Kim sáng lên, kinh ngạc nói: “Thế à? Mọi người quá lợi hại rồi, đều được lên báo hết đó.”

Mấy bà mấy chị ở xung quanh cũng nhao nhao khen ngợi.

Mặc dù người mua thức ăn buổi sáng sớm nhiều nhưng vì hàng cũng nhiều nên không phải đợi, mọi người đều tự giác xem gì thì nhanh chóng mua, mua xong thì đi thế nên chẳng mấy chốc tới lượt hai người họ rồi. Vương Văn Quảng không quên đã đồng ý gói sủi cảo cho các con, tầm mắt quét một vòng trên chỗ xếp rau xanh cuối cùng chỉ vào chỗ cây cần tay bóng mượt nói: “Trân Trân, dùng cái này gói sủi cảo được không?”

Triệu Trân Trân gật đầu mua một bó rau cần, một cái bắp cải với mấy cân dưa chuột và cà chua, cả một làn đầy rau tổng cả chỉ tiêu hết có ba hào.

Hai người mua sau xong thì tới cửa hàng thịt để xếp hàng, mặc dù vừa mới qua một đợt cao điểm nhưng người xếp hàng vẫn đông như cũ. Triệu Trân Trân xem giờ rồi lấy tiền và phiếu mua thịt trong túi đưa cho chồng, còn mình thì xách rau về nhà trước.

Kiến Dân và Kiến Quốc đã thức dậy, hai đứa còn chưa đánh răng rửa mặt mà đã bắt đầu làm cơm rồi. Kiến Dân đã vo gạo xong bỏ vào nồi rồi đổ thêm nửa nồi nước. Kiến Quốc cái khác không biết nhưng biết nhóm lửa, đầu tiên thằng bé bỏ cỏ khô vào trong bếp lò châm một que diêm để nhóm lửa, sau khi lửa cháy lớn thì nhanh chóng cho củi khô vào.

Lúc Triệu Trân Trân về tới nhà Kiến Dân đang thái rau, Kiến Quốc đã đun nước sôi lăn tăn rồi.

Vương Kiến Quốc thấy mẹ về thì tự hào nói: “Mẹ ơi, cháo gạo sắp ninh xong rồi, anh trai còn chưng một bát trứng gà nữa, sắp ăn cơm được rồi.”

Thằng bé Kiến Quốc này mặc dù học tập không chểnh mảng nhưng làm việc thì hơi cẩu thả, bên má trái còn có mấy vệt than trên mặt.

Triệu Trân Trân cười với thằng bé, đặt cái làn xuống rồi khen ngợi: “Đại Bảo, Nhị Bảo thật giỏi, mẹ thật sự rất tự hào về các con.”

Kiến Dân đã thái xong củ cải muối rồi, ngẩng đầu lên nói một cách hơi ngại ngùng: “Mẹ ơi, hình như con thái hơi dày rồi.”

Cô đi tới nhìn thì thấy quả nhiên là củ cải mà Kiến Dân thái vừa thô vừa dày, nhưng cô thấy lại có chút đáng yêu nên cười nói: “Đại Bảo thái nhìn rất đáng yêu mà, lần đầu mà đã thái được như này rồi thì lần thứ hai sẽ thái được mỏng hơn.”

Vương Kiến Dân gật đầu, nhường chỗ cho mẹ.

Triệu Trân Trân thành thạo thái củ cải, vừa mỏng lại đều đặn.

Vương Kiến Dân đứng ở bên cạnh nhìn rồi nói: “Mẹ ơi, sao mẹ thái đẹp thế, dạy cho con có được không ạ?” Cậu bé không ngờ người mẹ từ trước tới giờ vẫn luôn nói những lời hay lẽ phải lại từ chối cậu bé.

“Đại Bảo, bây giờ con còn nhỏ, đợi tới khi con lớn hơn chút nữa mẹ sẽ dạy con được không?”

Vương Kiến Dân gật gật đầu có chút thất vọng.

Triệu Trân Trân bỏ rau đã thái xong ra đĩa rồi trộn thêm dầu vừng vào, nói: “Đại Bảo Nhị Bảo hai con mau đi đánh răng rửa mặt đi, ăn cơm xong còn phải tới trường nữa.”

Kiến Dân và Kiến Quốc đáp một tiếng rồi ra ngoài.

Cô mở vung nồi ra nhìn thấy cháo gạo đã nấu chín, trứng gà cũng được hấp tương đối rồi, thêm vào bếp lò một chút củi nữa rồi cũng đi ra khỏi phòng bếp.

Bình Luận (0)
Comment