Kiến Xương đã thức dậy, mắt mũi nhập nhèm cầm cốc đánh răng từ phòng chính đi ra. Triệu Trân Trân sờ sờ đầu thằng nhóc rồi đi về phía chái nhà.
Triệu Kiến Minh đã thức dậy, cậu nhóc mở mắt không thấy cha mẹ đâu cũng không hề khóc. Cậu nhóc đã hơn ba tuổi, đã lớn rồi, sẽ không đụng cái là khóc nữa. Không chỉ không khóc mà Kiến Minh còn vui vẻ nữa cơ, cả đêm ngủ ngon giấc lúc này cả người cậu nhóc ngập tràn sức sống, vui vẻ lăn lộn mấy vòng trên giường.
Cảm giác một người chiếm một cái giường lớn thật sự là quá tốt.
“Tứ Bảo dậy chưa con?”
Vương Kiến Minh nghe thấy tiếng của mẹ nhanh chóng nhắm mắt lại, cơ thể nhỏ bé bên trong chăn không hề động đậy.
Triệu Trân Trân nhìn kỹ một cái thì nhận ra ngay Kiến Minh đang giả vờ ngủ, cô dùng giọng điệu hối tiếc mà nói: “Ôi Tứ Bảo còn chưa dậy nữa, một bát trứng gà chưng đều bị các anh ăn hết rồi.”
Kiến Minh vừa nghe thấy thì lập tức mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ bé nở ra nụ cười toe toét dang cánh tay ra nói với mẹ: “Mẹ ơi, con dậy rồi, con muốn xuống giường.”
Triệu Trân Trân ôm cậu nhóc lên thơm một cái rồi chỉ vào quần áo dưới đuôi giường nói: “Tứ Bảo có thể tự mặc quần áo được không?”
Vương Kiến Minh gật đầu, cởi quần đùi áo cọc trên người mình xuống thay quần áo mới sạch sẽ vào, sau đó vừa cầm cốc đánh răng với bàn chải đánh răng nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Lúc cậu nhóc nhìn thấy anh ba đang đánh răng rửa mặt bên bệ nước thì lập tức yên tâm.
Cung ứng của cửa hàng thịt không phong phú bằng cửa hàng bán rau, mỗi người chỉ được hạn chế mua nửa cân, lúc tới lượt Vương Văn Quảng thì thịt ba chỉ và chân giò được ưa thích nhất đã bán hết. Nhưng anh vốn dĩ thích ăn thịt nạc thế nên vui vẻ mua thịt mạn sườn.
Thời đại này mọi người đều bị thiếu chất dầu mỡ nên hoàn toàn không biết thật ra thịt mạn sườn mới là thịt mềm nhất, rất thích hợp để gói sủi cảo.
Trên đường về nhà nhìn thấy cửa hàng lương thực phụ, Vương Văn Quảng không nhịn được mà bước vào xem, anh rất muốn mua cho mấy đứa con một chút đồ ăn vặt ngon lành. Nhưng sau khi nhìn một lượt thì phát hiện ra tất cả bánh ngọt, bánh quy sữa đường đều cần phiếu mới mua được, trên người anh có chút tiền nhưng lại không có phiếu nên chỉ có thể bỏ qua.
Vương Văn Quảng xách thịt về tới đầu ngõ thì gặp được bác sĩ Hà vừa tan làm ca đêm về nhà.
Hai người đã từng gặp mặt trực tiếp một lần rồi, Vương Văn Quảng chủ động cười nói: “Bác sĩ Hà đi làm về đó à?”
Bác sĩ Hà nhìn chằm chằm anh, biểu cảm trên khuôn mặt hơi mất tự nhiên nhưng vẫn lịch sự gật đầu nói: “Đúng thế, vừa tan làm ca đêm, anh Vương nghỉ phép à?”
Về chuyện của Vương Văn Quảng, mặc dù Hà Khánh Hải rất chi là tò mò nhưng anh ta cũng không hề đi thám thính hỏi thăm. Quan hệ của bà Hà với Triệu Trân Trân rất tốt, chuyện của Triệu Trân Trân chắc chắn bà biết rất nhiều. Nhưng mà bà là một người rất thông minh tinh tế, anh ta là một người đàn ông độc thân mà hỏi thăm chuyện nhà người ta thì không thích hợp. Sau này thái độ của Triệu Trân Trân cũng đã rõ ràng nên cũng không cần thiết phải hỏi thăm nữa.
Nhưng mọi chuyện lại cứ trùng hợp như thế, gần đây bệnh viện của anh ta mới được điều tới một bác sĩ là bác sĩ Hồ, tính cách cực kì hoạt bát sôi nổi dễ hòa nhập. Lúc nói chuyện với anh ta không biết làm sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện ở nông trường, cô bác sĩ này còn cực kì bùi ngùi nói trong nhà ở quê của cô ta có một người anh họ từ nhỏ đã thông minh hơn người, sau khi tốt nghiệp đại học Bình Thành thì được giữ lại trường làm giáo viên, vốn dĩ sắp được phê duyệt lên phó giáo sư nhưng không ngờ lại bị chuyển xuống nông thôn.
May mà chuyên môn của người anh họ kia rất giỏi, bây giờ ở nông trường đã không phải xuống ruộng làm việc nữa mà được làm việc ở ban khoa học kỹ thuật của nông trường.