Hà Khánh Hải từ con gái Hà Mai Mai biết được cha của mấy đứa Kiến Dân cũng đang làm việc ở ban khoa học kỹ thuật nên không khỏi hỏi thêm vài câu.
Thì ra tên bộ phận nghe thì dễ nghe như thế, người bên trong cũng có tự do nhất định, nhưng nói trắng ra thì vẫn là tội phạm phải lao động cải tạo.
Một tội phạm phải lao động cải tạo mà lại dám đường đường chính chính ra ngoài như thế này à?
Vương Văn Quảng lắc đầu: “Không, lát nữa phải đi làm rồi.”
Ngày hôm sau, sáng sớm Vương Văn Quảng ra ngoài mua thức ăn về nhà lại gặp được bác sĩ Hà tan ca làm đêm.
Hai người không mặn không nhạt chào hỏi nhau, khi đã đi qua nhau khoảng hơn một mét rồi thì Hà Khánh Hải đột nhiên quay đầu nói: “Đúng rồi, anh Vương này, nhờ anh nói với hiệu trưởng Triệu một chút, tôi đã hỏi phòng thuốc rồi, thuốc trị dạ dày mà cô ấy hỏi còn chưa về. Đợi mấy ngày nữa hàng về tôi nhất định sẽ lấy giùm cô ấy, bảo cô ấy đừng vội.”
Vương Văn Quảng sửng sốt, cơ thể Triệu Trân Trân rất tốt nhưng vì lúc nhỏ hay bị đói bụng nên dạ dày hơi bị viêm nhẹ. Trước khi họ chưa kết hôn anh đã nhờ người tìm một thầy thuốc trung y điều trị cho cô, sau khi uống thuốc bắc hai tháng thì có hiệu quả rất tốt, những năm này chưa từng thấy cô nhắc tới dạ dày không thoải mái.
Hay là gần đây lại bị lại?
Vương Văn Quảng lập tức nói: “Bác sĩ Hà, Trân Trân nhà tôi đã gây thêm phiền phức cho anh rồi, cảm ơn anh nhé.”
Lời nói rất khách sáo nhưng bác sĩ Hà nghe xong lại thấy bực bội khó chịu.
Hiệu trưởng Triệu nhìn thì yếu ớt dịu dàng nhưng trên thực tế là một người rất có nguyên tắc, nếu cô đã lựa chọn vạch rõ ranh giới với chồng trước đã ly hôn thì theo lý mà nói sẽ không làm như thế này. Không nói tới việc công khai ở cùng một chỗ với chồng trước, mà cái người là tội phạm phải lao động cải tạo này lại còn quang minh chính đại đi ra ngoài như thế.
Thật sự là không sợ ảnh hưởng không tốt à?
Hà Khánh Hải không quan tâm tới chính trị lắm, nhưng không có nghĩa là anh ta không rõ thế cuộc bây giờ. Theo tình hình bây giờ của Triệu Trân Trân, nếu có người không ưa cô đi tố giác vạch trần chuyện này thì có thể cô sẽ gặp xui xẻo.
Dù sao thì Vương Văn Quảng cũng là thành phần phá hoại xã hội của giai cấp tư sản, nếu Triệu Trân Trân mà dính lấy thì có nhẹ nhất cũng sẽ bị đơn vị đuổi việc.
Bác sĩ Hà về nhà, bị chính suy nghĩ này của mình làm cho lo sợ bất an, nằm trên giường mà không thể nào ngủ được nên dứt khoát không ngủ nữa.
Khoảng thời gian gần đây, Hà Mai Mai không muốn đi chơi với anh họ và mấy đứa Kiến Dân Kiến Quốc. Ở trong ngõ không có nhiều bạn bằng tuổi với cô bé nên cô bé chơi nhảy bao cát một mình ở trong sân, thấy cửa phòng cha mở nên hưng phấn chạy tới hỏi: “Cha ơi, cha có đói bụng không?”
Bác sĩ Hà nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã hơn mười hai giờ trưa rồi, bữa sáng ăn ở đơn vị lúc đó mới chưa tới bảy giờ, con gái vừa nói thế thì anh ta thấy bụng cũng hơi đói.
Hà Khánh Hải gật đầu hỏi: “Cha đói rồi, buổi trưa bà nội con nấu món gì thế, con ăn cơm chưa?”
Hà Mai Mai lắc đầu bĩu môi nói: “Con chưa, bà nội đi đánh bài rồi, ông nội cũng không có nhà.”
Hà Khánh Hải nhảy xuống giường vội vàng đi rửa mặt nói: “Mai Mai, con muốn ăn gì cha nấu cho con.”
Hà Mai Mai vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, nhưng mà có được kinh nghiệm từ chỗ bà nội rồi, mỗi khi người lớn hỏi như thế thì thực tế đã nghĩ được là muốn làm món gì rồi. Con nít tốt nhất là không nên nói linh tinh, nên cười nói: “Cha nấu gì Mai Mai cũng thích ăn hết ạ.”
Hà Khánh Hải nhìn dáng vẻ thận trọng của con gái thì đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng.
Triệu Trân Trân nói không sai, anh ta thật sự không đủ tư cách làm cha.
Hà Khánh Hải đổi một cách hỏi khác: “Mai Mai thích ăn gì nào?”