Điều này làm khó Hà Mai Mai rồi, theo như bà nội nói thì cô bé là một đứa bé tham ăn, chỉ cần ăn ngon là được, không có cái gì là cô bé không thích ăn cả.
Hà Mai Mai chớp chớp mắt, nhanh chóng xem xét một lượt trong đầu tất cả đồ đạc có trong phòng bếp, rồi nói: “Cha ơi, con thích ăn bánh trứng, còn thích ăn cả cà tím chưng nữa.”
Đồ ăn đơn giản như thế này thì Hà Khánh Hải vẫn làm được, anh ta gật đầu nói: “Được, cha đi nấu nhé.”
Nhìn thấy cha vào bếp Hà Mai Mai lén lút cười cười, nhảy hai vòng quanh cây táo.
Ngày thứ ba, bác sĩ Hà đi làm ca ngày, lại gặp được Vương Văn Quảng ở đầu ngõ, lần này không chỉ có mình anh mà còn có Kiến Dân và Kiến Quốc đi cùng. Ba cha con không biết mới sáng sớm đã làm gì mà ai nấy đều vui vẻ.
Lúc này đang là giờ đi làm, chưa nói trên phố lớn mà ở trong ngõ cũng rất nhiều người ra ra vào vào.
Thế này cũng quá không chú ý ảnh hưởng rồi.
Anh ta chau mày lại quyết định lo chuyện bao đồng này.
Bác sĩ Hà xuống xe đạp, cười nói: “Anh Vương, hôm nay anh nghỉ phép à?”
Lúc này Vương Văn Quảng đã đi được hơn một mét, nghe vậy ngoảnh đầu cười nói: “Đúng vậy, bác sĩ Hà có chuyện gì không?”
Bác sĩ Hà ngập ngừng mấy giây rồi nói: “Nhà chúng ta đối diện với nhau mà còn chưa được nói chuyện hẳn hoi với anh Vương bao giờ, hay là như thế này đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, chỗ tôi còn có mấy bình rượu ngon, lát nữa chúng ta uống một ly nhé?”
Vương Văn Quảng không uống được rượu, cũng không thân với bác sĩ Hà, đúng ra thì nên từ chối lời mời như thế này. Nhưng anh rất muốn nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống ngõ nhỏ, hơn nữa trông bác sĩ Hà không tệ, lúc Kiến Xương ốm đã giúp đỡ rất nhiều nên đã sảng khoái đồng ý: “Được, lát nữa gặp!”
Sau khi về nhà, Triệu Trân Trân đang chơi với Kiến Xương và Kiến Minh.
Kiến Xương nhìn thấy cha về thì dẩu miệng nói: “Cha, lần sau có ra ngoài cha nhất định phải gọi con đi cùng nhé?”
Vương Kiến Quốc bĩu môi nói: “Sáng nay không gọi em à? Anh cả nhéo tai em mà em cũng không thèm dậy!”
Vẻ mặt Vương Kiến Xương có hơi xấu hổ nhưng vẫn dẩu miệng lên nói: “Đấy là em chưa tỉnh ngủ! Chỉ cần đợi thêm một lúc là được rồi!”
Kiến Quốc cười nhạo một tiếng lại nói: “Đấy là một lúc à, từ sau khi được nghỉ hè, mỗi ngày em đều ngủ nướng! Căn bản không đến giờ ăn sáng là không dậy nổi!”
Kiến Xương dứt khoát ngoảnh mặt đi không nói chuyện.
Gần đây thời gian biểu của Vương Kiến Xương quả thực hơi lộn xộn. Thằng nhóc say mê đọc truyện tranh, mà thằng nhóc đọc khác với người khác. Ví dụ như Kiến Dân và Kiến Quốc đọc truyện tranh chủ yếu là đọc chữ, phần tranh vẽ thì chỉ lướt qua, nhưng thằng nhóc lại khác. Kiến Xương thích nghiên cứu tranh minh họa bên trong, suy nghĩ đặc điểm nhân vật, có lúc xem mấy trang truyện mà ngồi cả buổi.
Hơn nữa ban ngày Kiến Xương không có thời gian đọc sách, hoặc là chơi với Kiến Minh và những đứa trẻ khác trong ngõ, hoặc là lên trường học thêm.
Dưới sự kiên trì của hiệu phó Dương, mặc dù không thể bỏ nghỉ hè nhưng trường học mở rất nhiều lớp học thêm hè. Không chỉ những lớp học năng khiếu như mỹ thuật và nhảy múa, trên cơ bản môn học nào cũng có, học sinh có thể tự nguyện đăng ký. Điều khiến Triệu Trân Trân không ngờ đến là học sinh của trường đăng ký rất nhiều, còn nhận được học sinh ngoài trường nữa.
Nói ra thì điểm này còn phải cảm ơn bác sĩ Hà, hầu như mọi người trong công xã đều biết anh ta, con gái của anh ta Hà Mai Mai học ở trường tiểu học nông trường mà thành tích được nâng cao lên rất nhiều. Điều này khiến cho rất nhiều người cực kỳ hứng thú với trường tiểu học nông trường, có mấy phụ huynh để tâm bắt đầu nghe ngóng trình độ của giáo viên ở đây.
Vừa tìm hiểu rất nhiều người đều kinh ngạc.
Nếu không suy xét đến nguyên nhân chính trị, những giáo viên này ai cũng rất giỏi, đừng nói là dạy tiểu học, cho dù là trình độ cấp ba cũng có thể!