Mặc dù trong lòng phụ huynh dao động, nhưng vẫn không dám dứt khoát chuyển trường cho con. Đúng lúc nghỉ hè trường tiểu học nông trường lại mở lớp học thêm, họ bèn vội vàng đi đến đăng ký, nhân dịp này để con cái mình nghe giảng xem thử trình độ cuối cùng ra sao. Do đó, mặc dù học phí học thêm không rẻ, mất đến hai tệ, tương đương với học phí một học kỳ luôn, nhưng người có tâm tư để con học thêm căn bản không để ý chút tiền này.
Tuyển nhận được nguồn học sinh ngoài trường, người vui nhất không ai khác chính là hiệu phó Dương. Từ một năm trước được điều đến trường tiểu học nông trường, ông ta lấy trường học là nhà, tận tụy làm việc, mặc dù nhà ở huyện Huệ Dương nhưng số lần về nhà rất ít. Vốn Triệu Trân Trân cảm thấy ông ta có thể nhân lúc nghỉ hè về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng bây giờ bởi vì chuyện lớp học thêm, hiệu phó Dương không chịu về nhà nghỉ ngơi.
Theo như ông ta nói chính là nghỉ hè là nghỉ mát, Bình Thành mát mẻ như này không cần kỳ nghỉ này. Hơn nữa, nhà nước vẫn phát lương cho bọn họ trong thời gian nghỉ hè, sao bọn họ có thể cầm tiền mà không làm việc được?
Câu nói này làm cho Triệu Trân Trân không biết phải nói thêm như thế nào, chỉ có thể tùy ông ta.
Mới nghỉ hè được mấy ngày, hiệu phó Dương cảm thấy lớp học thêm còn có tiềm lực, mỗi ngày đều cho hai giáo viên trẻ tuổi cầm theo ghế tựa, băng ghế và biểu ngữ. Sáng sớm tìm bất cứ một chỗ ở trên đường bên ngoài công xã hoặc trường tiểu học nông trường ngồi giơ biểu ngữ, công tác tuyển sinh của một ngày cứ thế bắt đầu.
Đối với hoạt động này phần lớn giáo viên đều rất phối hợp, mặc dù ngồi trên đường sẽ có phần ngại ngùng, không tự nhiên thoải mái như lên lớp dạy học sinh, nhưng nhẹ nhõm hơn làm cỏ trong ở đồng ruộng nhiều.
Dương Quang Thắng không ngờ, có người thoạt nhìn một đống thói xấu cách một đợt lại cần chỉnh sửa, nhưng khi bắt đầu làm công việc tuyển sinh lại biểu hiện vô cùng tốt.
Người này chính là Miêu Lan Lan.
Cô gái này rất thích làm đẹp, đến lượt cô ta đi tuyển sinh, nhất định sẽ mặc chiếc váy liền hoa nhí màu lam duy nhất của cô ta.
Công xã Anh Đào là địa phương nhỏ, không nhiều người mặc váy liền vào mùa hè, hơn nữa một năm gần đây Miêu Lan Lan đều làm công việc dạy học, làn da bị phơi đen trước đây đã được dưỡng trở lại. Ngoại hình cô ta không được xuất chúng lắm, mắt hơi nhỏ, miệng thì hơi rộng, nhưng ngũ quan bình thường. Vả lại gương mặt rất sạch sẽ, da trắng trắng nõn lại kết hợp thêm mặc váy đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Tính cách Miêu Lan Lan hướng ngoại, lúc không yêu đương và cảm xúc ổn định thì rất biết ăn nói, đặc biệt là rất biết cách lay động lòng người. Dưới sự yêu cầu của hiệu phó Dương, cô ta học thuộc hết lý lịch của giáo viên trong trường, mọi người hỏi gì đều có thể trả lời ngay. Vốn phụ huynh học sinh chỉ định tới hỏi xem thế nào, thấy cô ta nói như vậy thì cảm thấy tốn hai tệ đi học thêm cực kỳ có lợi, thế là không ít người nộp tiền ngay tại chỗ.
Hai tệ nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, người có công việc bình thường hầu như đều có thể lấy ra được.
Bây giờ Kiến Xương buổi sáng sẽ tự chơi, còn buổi chiều tới trường học thêm, buổi tối đọc truyện tranh. Vì thằng nhóc mê mẩn xem tranh nên ngủ rất muộn, sau đó ngày hôm sau lại không dậy nổi.
Triệu Trân Trân cười nói: “Tam Bảo, nếu như để mẹ phát hiện con dùng đèn pin đọc trộm truyện tranh trong chăn, mẹ sẽ khóa toàn bộ truyện của con lại!”
Trước đây Vương Kiến Xương đã bị cảnh cáo mấy lần rồi, thằng nhóc không để ý, dẩu miệng ung dung đi vào phòng.
Vương Văn Quảng thay quần áo, cười nói với vợ: “Vừa nãy gặp bác sĩ Hà, anh ta mời anh sang uống một chén, đi tay không thì không tốt, cầm theo thứ gì thì thích hợp nhỉ?”
Hai hôm trước Triệu Trân Trân nhờ người ta mua được hai con gà, hộ gia đình đó nuôi trộm ở trên núi, lúc đi mua hơi mất công một chút.