Cô không nỡ một lần ăn hết, một con thì ninh canh, con còn lại thì lột da, róc xương chặt thành miếng nhỏ, sau khi ướp muối và hương liệu cho dầu vào nồi chiên, vớt ra rồi lại xào với đậu tương. Mỗi bữa cơm đều múc ra một đĩa nhỏ, có thể ăn liên tục trong mấy bữa.
Triệu Trân Trân bưng ra cho anh một bát thịt gà chiên cuối cùng và bảy tám quả trứng muối, dặn dò: “Tửu lượng anh không tốt, nhớ là uống ít thôi!”
Vương Văn Quảng nghiêm túc gật đầu.
Bà Hà rất hiếu khách, nghe con trai nói hàng xóm đối diện muốn đến nhà uống rượu thì không đi chơi mạt chược nữa, nhanh chóng xuống bếp nấu mấy món nhắm rượu: Một đĩa lạc rang, một đĩa ngồng cải trộn váng đậu, một đĩa trứng gà rán.
Vương Văn Quảng cầm thịt gà chiên đến, bà ta lại hầm với hai củ khoai tây, trứng muối cũng cắt làm hai.
“Ôi chao, Trân Trân thật sự là khéo tay, trông quả trứng vịt này được muối thật ngon, không mặn quả nào cũng bóng dầu!”
Vương Văn Quảng không khiêm tốn nói: “Thím, Trân Trân nhà chúng cháu rất khéo tay, không chỉ nấu ăn em ấy còn biết may quần áo, làm tốt hơn thợ may bình thường!”
Bà Hà cười ha ha nói: “Điều này nói rõ cháu rất tinh mắt!”
Bác sĩ Hà thấy Vương Văn Quảng và mẹ mình cười rất vui, đột nhiên cảm thấy mình có chút không vui, anh ta gọi Vương Văn Quảng: “Anh Vương mau qua đây ngồi đi!”
Sân và nhà của nhà họ Hà rất lớn, phòng cũng rất rộng, một gian bên ngoài nhà chính được làm phòng khách rộng bằng hai gian. Đồ dùng trong nhà được bày biện rất bình thường, nhưng sát tường đặt một giá sách, bên trên bày đầy các loại sách y học, xung quanh tường treo đầy cờ thưởng cảm ơn của bệnh nhân.
Vương Văn Quảng nhìn kỹ một chút nói: “Thì ra tổ tiên của bác sĩ Hà hành y! Chẳng trách mặc dù bác sĩ Hà học tây y mà lại có kỹ thuật xoa bóp trung y rất tốt!”
Bác sĩ Hà cảm thấy mặc dù cuộc trò chuyện kế tiếp sẽ không vui, nhưng lời mở đầu nhất định phải hài hòa một chút, cũng cười nói: “Anh Vương, nghe nói anh làm việc ở ban khoa học kỹ thuật của nông trường, tổ dự án của các anh thật giỏi. Nếu không nhờ có các anh, e rằng cả khu vực Bình Thành của chúng ta vẫn đang nháo nhào giành giật lương thực!”
Vương Văn Quảng cười thuận theo lời này nói: “Đúng vậy, để cổ vũ chúng tôi tiếp tục cống hiến nhiều hơn nữa, chính quyền đã khôi phục lại thân phận cán bộ nhà nước của chúng tôi, lương và đãi ngộ phúc lợi cũng không thay đổi!”
Bác sĩ Hà lập tức sửng sốt, váng đậu trên đũa nhũn rơi ra.
Vương Văn Quảng thuần thục mở rượu, rót cho bác sĩ Hà và mình một ly, giơ lên nói: “Tôi đã nghe Trân Trân nói rồi, một năm này nhận được rất nhiều sự chăm sóc của hàng xóm xung quanh, đặc biệt là bác sĩ Hà. Tôi thay mặt cả nhà kính anh một ly!”
Hà Khánh Hải cảm thấy trong đầu mình rất hỗn loạn, như một chiến sĩ còn chưa lên chiến trường đã bị tiêu diệt!
Không ngờ tin tức của bác sĩ Hồ không đủ nhanh, thì ra những người của ban khoa học kỹ thuật kia đã không phải là phạm nhân cải tạo lao động nữa. Nếu như vậy, hành vi của Vương Văn Quảng không có vấn đề gì lớn.
Có lẽ hai người còn chưa tái hôn? Nhưng nhìn tình hình của họ bây giờ thì tái hôn là chuyện sớm muộn thôi!
Anh ta cố gắng nở một nụ cười, nâng ly rượu lên cực kỳ kinh ngạc nói: “Vậy thì chúc mừng anh Vương! Nào, tôi xin cạn trước để chúc mừng!”
Trưởng nông trường Vương không ngờ rằng trưởng ban Trương, bây giờ nên gọi là cục trưởng Trương sẽ tự mình đến giải quyết vấn đề hồ sơ.
Đối với anh ta mà nói, trưởng ban Trương không khác gì ân nhân cứu mạng. Nếu như không có con mắt tinh tường của trưởng ban Trương, có lẽ anh ta phải làm ở vị trí nhân viên ít nhất bảy tám năm nữa, cho dù là làm đến trưởng phòng muốn thăng tiến cũng cực kỳ khó khăn. Đối với người khác mà nói, điều kiện của nông trường rất khổ cực, nhưng đối với một đứa trẻ vốn lớn lên ở nông thôn như anh ta mà nói thì không là gì cả, hơn nữa tình hình hiện nay của nông trường càng ngày càng tốt.