Cục trưởng Trương thở dài, nói: “Rất bận, vốn việc trong thành phố đã nhiều rồi, gần đây bởi gì vấn đề sửa đường, các nơi đều có rất nhiều ý kến. Chuyện này liên quan đến lợi ích thực tế, các nơi đều cãi nhau ầm ĩ!”
Vương Văn Quảng nói chen vào: “Có thể triển khai công trình sửa đường lớn như vậy, thị trưởng Trần của chúng ta quả thật rất quyết đoán!”
Cục trưởng Trương gật đầu.
Quả thực ai cũng biết sửa đường là chuyện tốt, nhưng lại không biết thị trưởng Trần vị nó mà chịu áp lực ra sao. Để xoay sở tiền anh ta đã dẫn theo cấp dưới đến từng khu vực đi quyên tiền. Nói là quyên tiền, nhưng trên thực tế là ép buộc, nếu như người có tiền kia không quyên góp, ngày hôm sau áp phích đã dán lên cửa, hù dọa mấy lần như vậy không có ai không dám quyên góp nữa.
Tiền đến tay rồi, nhưng không dám đảm bảo những người này không oán giận, một khi ầm ĩ lên cũng là vấn đề lớn.
Nhưng cho dù như vậy, tiền quyên góp cũng mãi không đủ, các nơi đồng thời khởi công là không thể. Vậy nên tạm thời quyết định, đầu tiên sửa xong đường phố của nội thành Bình Thành trước, bởi vì phần này đã đặc biệt tìm cục quy hoạch làm bản vẽ, thi công theo bản vẽ là được. Thứ hai chính là sửa xong đường nối giữa tám huyện và Bình Thành.
Đường phố của nội thành Bình Thành được tu sửa rất thuận lợi, đã hoàn thành được một nửa tiến độ. Bây giờ nếu anh đi vào Bình Thành nhìn thấy sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì sửa đường, thành phố đã trở nên hoàn toàn mới.
Nhưng con đường từ Bình Thành đến tám huyện lại không được thuận lợi, còn chưa khởi công huyện phía dưới đã đưa ra một đống kiến nghị. Thực ra chẳng qua là vấn đề tuyến đường cụ thể, mỗi một huyện đều muốn dọc đường khu vực mình quản lý dài ra một chút.
Nhưng mà bọn họ không biết rằng bây giờ tài chính của công trình còn thiếu hơn một nửa, bây giờ muốn cấp trên lại chi tiền là điều không thể.
Kinh phí không đủ, vậy thì tất nhiên chỉ có thể chỉ sửa một phần đường, đến lúc đó các huyện càng thêm ầm ĩ!
“Cục trưởng Trương, đừng nói mãi chuyện công việc nữa. Nào, anh nếm thử món cá kho tôi nấu, xem thử tôi nấu ngon hay là nhà ăn thị chính ngon hơn!”
Cục trưởng Trương nghe vậy cũng thôi không bàn chuyện công việc nữa và bắt đầu ăn cơm.
Đợi mọi người ăn gần xong, Triệu Trân Trân lại rót cho cục trưởng Trương, Vương Văn Quảng và mình một ly rượu, cô cười nói: “Hôm nay thật sự rất vinh hạnh, cục trưởng Trương, chúc anh ngày càng thăng quan tiến chức!”
Cục trưởng Trương cười to, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Vương Kiến Dân cảm thấy mình đã lớn thêm không ít, có thể thử vị rượu rồi, bèn nhân lúc mọi người nói chuyện không chú ý bưng bình rượu nho lén rót vào bát của mình một ít. Vừa muốn bưng lên uống lại bị cục trưởng Trương nhìn thấy, cục trưởng Trương thấy cậu bé định uống lén thì rất buồn cười.
Kiến Dân cúi đầu, cầm đũa giả vờ ăn cơm.
Cục trưởng Trương không vạch trần cậu bé mà hỏi: “Tiểu Triệu, năm nay cô ăn tết ở đây hay là ở Bình Thành?”
Triệu Trân Trân ngớ người, nói: “Ở Bình Thành, chú hai của Văn Quảng cũng từ thủ đô về, còn nói với tôi một vài chuyện công việc.”
Cục trưởng Trương nói: “Ồ, vậy cô và cục trưởng Vương nói những gì thế?”
Triệu Trân Trân cười nói: “Chủ yếu là nói về công việc của Bình Thành, sau đó là một vài nhận định của cá nhân tôi về thời cuộc.”
Cục trưởng Trương rất hứng thú hỏi: “Thế à, cô nói thử xem!”
Triệu Trân Trân lại cười nói: “Cục trưởng Trương, đây đều là suy nghĩ của tôi, chưa chắc đã phù hợp với sự thật khách quan. Nếu như không phù hợp, anh nhất định phải góp ý với tôi!”
Cục trưởng Trương xua tay ý bảo cô mau nói.
Triệu Trân Trân nói: “Tôi ở trong công xã này, thông tin chắc chắn lạc hậu, tất cả những suy đoán đều đến từ tin tức trên báo . Còn có, thời gian rảnh gần đây tôi có đọc một vài quyển sách lịch sử, cũng nhận được không ít dẫn dắt, sau khi mỗi một tân hoàng đăng cơ đều sẽ hỗn loạn một khoảng thời gian.