Học sinh đến lớp học thêm ít hơn số người bình thường ở trường, nhưng vì có học sinh bên ngoài, tuổi của những học sinh này thường không lớn. Công xã chỉ cách nông trường một hai cây số cho nên rất nhiều phụ huynh tự mình đưa con đến rồi ở ngoài cổng đợi con học xong đón về luôn, do đó náo nhiệt hơn bình thường một chút.
Do đó hiệu phó Dương rất vui mừng, được nghỉ cũng không về nhà, vẫn coi trường học là nhà, ngày thường luôn ở trong trường. Triệu Trân Trân thì lại khác. Thứ nhất, trường học có Dương Quang thắng trông coi sẽ không xảy ra rối loạn. Thứ hai, mấy năm nay cô luôn rất bận rộn, rất ít khi có thời gian nghỉ ngơi. Nên bình thường không có chuyện gì cô sẽ không đến trường, mỗi ngày ngoài làm việc nhà thì tự học chương trình cấp ba.
Có lẽ là nhờ có sự hướng dẫn của Lý Duy Thanh nên bây giờ cô tự học chương trình học mới cũng không vất vả như vậy nữa.
Buổi chiều hôm nay, bốn cậu nhóc đều đến trường học thêm, Triệu Trân Trân học một mình thấm mệt đang muốn đứng dậy, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
“Cô ơi, cô có nhà không ạ?”
Triệu Trân Trân mở cửa ra xem, là Tiểu Hồ của ban khoa học kỹ thuật, có lẽ là anh ta chạy đến đây nên lúc này đang thở hổn hển.
“Tiểu Hồ? Có chuyện gì mà gấp vậy?”
Hồ Lập Nông hít sâu nói: “Thầy bảo em quay về nói với cô, tối nay cục trưởng Trương đến từ thành phố muốn đến ăn cơm, bảo cô chuẩn bị trước một chút!”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, cậu vào nhà ngồi một lát đi.”
Hồ Lập Nông lắc đầu rồi quay người rời đi.
Anh ta vừa đi thì Triệu Trân Trân cũng lập tức đạp xe đi. Lãnh đạo đến nhà ăn cơm không có đồ ăn mặn là không được, nhưng phiếu thịt tháng này đã dùng hết rồi. Mà cho dù có phiếu thịt, lúc này đi cửa hàng thịt cũng không mua được thịt, chỉ có thể đến bến đò thử vận may.
May mà vận may của cô cũng không đến nỗi kém, lúc lao nhanh đến, đúng lúc có một thuyền cá đánh cá cập bến. Triệu Trân Trân mua bốn con cá to béo, mấy cân tôm, còn có một túi sò. Bởi vì thịt không dễ mua, giá tôm cá cũng tăng lên không ít, những thứ này cộng lại tiêu hết năm tệ.
Nhưng số tiền này tiêu cũng không uổng, bữa tối được nấu vô cùng thịnh soạn: “Cá hấp, cá kho, tôm luộc, rau cần xào đậu phụ khô, bí ngòi xào trứng gà, bánh canh cải trắng. Không chỉ cục trưởng Trương hơi bất ngờ, bốn đứa nhóc cũng rất vui mừng, bọn nhóc đã rất lâu rồi không được ăn ngon như thế này.
“Cục trưởng Trương, cảm ơn sự đào tạo của anh trong mấy năm nay, tôi kính anh một ly trước!” Trước đây Vương Văn Quảng sưu tầm không ít rượu ngon, nhưng những năm này chuyển nhà mấy lần, đồ như này không tiện mang theo. Vương Giá Hiên chọn một ít cầm đi, số còn lại thì đều được cô lần lượt tặng cho người ta, trong nhà bây giờ không có rượu nên mượn tạm một chai rượu nho của nhà họ Hà bên cạnh.
Hai năm công tác ở Huệ Dương, cục trưởng Trương là lãnh đạo trực tiếp của cô, mặc dù cơ hội hai người gặp mặt nói chuyện không nhiều, nhưng mỗi lần sau khi Triệu Trân Trân gửi qua bưu điện báo cáo công việc của một tháng đến Bình Thành, anh ta đều sẽ nghiêm túc đọc thật kỹ và đưa ra ý kiến và đề xuất.
Có thể nói như này, trước đây Triệu Trân Trân làm việc dựa vào một bầu nhiệt huyết, nhưng cách làm việc vẫn giống như cách chủ tịch công đoàn xưởng bông nhà nước dạy cô. Mặc dù cũng có tiến bộ nhưng không nhiều, nhưng trải qua sự chỉ đạo của cục trưởng Trương, cô rất nhanh đã trở nên chín chắn.
Trước đây sự ung dung trong công việc của cô cũng có chút là cố tình làm vậy thôi, nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, là tự tin phát ra từ bên trong. Đương nhiên, cho dù như vậy, cô cũng sẽ không dừng lại việc học tập.
Cục trưởng Trương cực kỳ khách sáo nói: “Tiểu Triệu khiêm tốn quá, tôi và thị trưởng Trần đều rất rõ năng lực của cô.”
Triệu Trân Trân cười nói: “Cảm ơn lãnh đạo đã biểu dương, gần đây thị trưởng Trần cũng rất bận phải không?”