Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 616 - Chương 616:

Chương 616:

Vương Văn Quảng gật đầu, đang muốn nói gì đó đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc ở bên ngoài cửa chính, còn có chất giọng giận dữ của một người phụ nữ.

“Vương Kiến Dân có nhà không? Trong nhà có người lớn không, có thì ra ngoài đi.”

Triệu Trân Trân nhíu mày, cô đã nghe được rồi, đây là giọng của Hoàng Quang Tố, mẹ của Bạch Ái Quốc.

Cha của Bạch Ái Quốc là cán bộ tuyên truyền của công xã, bình thường công việc đều rất bận rộn, có lúc cần ở lại ở các đội sản xuất, mấy ngày liền không về. Hoàng Quang Tố cũng rất bận, chị ta làm việc trong xưởng giết mổ của công xã. Trong xưởng chia ra ba ca làm việc, để kiếm được thêm một chút tiền tăng ca nên chị ta hay chủ động làm ca đêm.

Thế nên hai người đều ít quan tâm đến con cái. Bạch Ái Quang bình thường đều ăn uống qua ngày với em họ ở nhà chú.

Hoàng Quang Tố cũng không quá sạch sẽ nên Bạch Ái Quốc từ nhỏ đã không biết giữ gìn vệ sinh, mùa hè cũng mấy ngày không tắm. Hôm nay sau khi Hoàng Quang Tố tan làm buổi tối về nhà ngủ, tâm trạng cũng rất tốt nên thu dọn qua loa một tí, cũng chê con trai hôi hám, nên đun một nồi nước tắm rửa cho con.

Lúc này mới phát hiện trên người Bạch Ái Quốc có vết thương.

Nhưng dù sao chuyện cũng đã qua mấy ngày rồi, Vương Kiến Dân có hơi mạnh tay, nhưng dù gì cũng là một đứa trẻ, nên chỉ có thể thấy được mấy vết bầm tím không rõ lắm ở lưng với chân thôi.

Sau khi Hoàng Quang Tố nghe con trai kể mọi sự tình đã trải qua thì lập tức bùng nổ, thở phì phì nói: “Cái thằng nhóc chết tiệt, ở ngoài bị ăn đánh mà cũng không biết nói ra à. Em họ của mày cũng bị đánh, thím mày là người chết rồi hay sao, sao không nói cho mẹ?”

Bạch Ái Quốc bĩu môi nói: “Mẹ, chú với thím cãi nhau nên thím về nhà ngoại rồi.”

Hoàng Quang Tố cười nhạo một tiếng, chị ta thấy người em dâu này của mình quá tham lam. Chú ba của Bạch Ái Quốc cho dù ngoại hình hay là công việc cũng đều theo ý cô ta, mà cô ta còn cả ngày nghi này nghi kia, thực sự ngu ngốc.

Chị ta nhanh chóng tắm xong cho con sau đó bừng bừng tìm đến nhà.

Triệu Trân Trân mở cửa chính, không đợi Hoàng Quang Tố mở lời cô đã cười nói: “Ôi, là mẹ của Ái Quốc sao, mau vào nhà ngồi đi.”

Hoàng Quang Tố không vui khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, liếc một cái rồi kéo con trai đi vào.

Sau khi ngồi xuống ghế ở phòng khách, Hoàng Quang Tố vạch chiếc áo cộc trên người con trai ra, để lộ cả tấm lưng, chị ta chỉ vào vết bầm tím rồi nói: “Hiệu trưởng Triệu, tôi gọi cô một tiếng hiệu trưởng Triệu nhưng không biết cô có thích hợp để được gọi bằng danh xưng này không! Cô dù gì cũng là một giáo viên dạy dỗ người ta, nhưng đến con trai của mình cô cũng dạy không tốt, để nó đi đánh người ta, đánh xong còn dọa nạt con trai nhà chúng tôi không được nói cho người lớn biết. Đây không phải ác bá thì là gì? Còn nhỏ mà không dạy dỗ cho cẩn thận, khéo sau này bị tống vào nông trường đấy.”

Vương Văn Quảng không biết cãi nhau với người khác, nhưng anh nghe người phụ nữ này nói Kiến Dân như vậy cũng rất tức giận.

Triệu Trân Trân nhìn chồng ra hiệu anh cứ để cô, sau đó mới quay đầu nói: “Chị Hoàng này, chị mà không tới thì tôi cũng định đến nhà tìm chị đây. Nếu chị đã biết chuyện hai đứa trẻ đánh nhau rồi thì hẳn là chị cũng biết tại sao hai đứa lại đánh nhau đúng không?”

Thật ra Hoàng Quang Tố cũng là nghe người khác nói cha của mấy đứa Kiến Dân là tội phạm đang cải tạo, Triệu Trân Trân đã vạch ra ranh giới rõ ràng là ly hôn với anh ta để không ảnh hưởng đến công việc của mình.

Thế nên con trai nhà mình nói Kiến Dân là con của phần tử xấu, là con của tội phạm đang cải tạo cũng chẳng có gì không đúng cả.

Chị ta liếc nhìn Vương Văn Quảng, người này mặc một bộ đồ nghiêm chỉnh, tướng mạo khí chất cũng rất xuất chúng, nghiêm túc mà nói thì còn tốt hơn người chú ba luôn được mọi người yêu thích của chị ta.

Bình Luận (0)
Comment