Hơn nữa người này vừa nhìn đã biết là cán bộ lớn của nhà nước.
Chẳng lẽ Triệu Trân Trân đã tìm được một người chồng nữa?
Bởi vì không rõ thân phận của Vương Văn Quảng nên Hoàng Quang Tố không tiện la lối om sòm trước mặt người đàn ông lạ, chị ta nói: “Biết chứ, Ái Quốc nhà chúng tôi thích nói sự thật, mà sự thật thì khó nghe, nhưng cũng chẳng có gì sai cả. Cha của Kiến Dân nhà cô không phải đang ở nông trường Thanh Hòa hay sao?”
Lời này vừa nói ra, Vương Văn Quảng đã không nhịn được nữa nên nói: “Tôi chính là cha của Kiến Dân, bây giờ là cán bộ nhà nước.”
Hoàng Quang Tố đứng hình, cảm thấy hơi ngoài sức tưởng tượng. Mấy người phụ nữ trung niên bọn họ tán gẫu ở đơn vị, có nhiều lúc sẽ thảo luận chuyện ở nông trường Thanh Hòa. Nơi đó hình như trước giờ đều là người đi vào, chứ chưa từng nghe thấy có người đi ra. Chị ta bán tín bán nghi nhìn Vương Văn Quảng, vừa rồi chị ta còn không xem xét kỹ lưỡng, bây giờ vừa nhìn đã thấy người này với Kiến Dân giống nhau như đúc.
Không đúng, nên nói là Kiến Dân với cha của cậu chả khác nào cùng một khuôn đúc ra!
Sự việc xảy ra ngoài ý muốn của chị ta, mấy lời mà Hoàng Quang Tố đã chuẩn bị sẵn không dùng được nữa, chị ta có hơi khó chịu nói: “Cho dù nói thế nào, con trai nhà các người đã đánh Ái Quốc nhà chúng tôi, động chân động tay với người khác là không đúng.”
Triệu Trân Trân cười cười rồi nói: “Tôi thừa nhận Kiến Dân nhà chúng tôi đã đánh con trai chị, nhưng hai đứa trẻ cãi nhau, đánh cũng đã đánh rồi, mặt của Kiến Dân nhà chúng tôi còn có vết thương đây, đợi chút nữa cậu bé về rồi chị nhìn là biết ngay! Nhưng vấn đề then chốt không phải ở chỗ đó, hai đứa trẻ có thể chơi với nhau đều là do duyên phận của chúng nó, nếu còn xem xét nhiều thức khác thì tất nhiên là không tốt rồi, có đúng không?”
Hoàng Quang Tố không phục nói: “Bọn trẻ thì hiểu cái gì, nói một hai câu thì đã làm sao?”
Nghe được những lời vô lý của chị ta, Triệu Trân Trân cũng không còn cười nữa, cô nói: “Nếu chị đã nói như thế, vậy tôi cũng có một hai câu muốn nói đây. Nhà chồng của chị là nhà họ Bạch, có một người cô đi Hồng Kong, chỉ mỗi điều này thôi là đủ tiễn cả nhà của chị vào nông trường rồi đấy! Nhưng mà bởi vì chồng của chị làm việc trong công xã, quan hệ trên dưới đều rất tốt, hơn nữa còn viết giấy cam kết. Nếu không chị cho rằng Bạch Ái Quốc nhà chị không phải con trai của tội phạm cải tạo hay sao?”
Sự tình này của nhà họ Bạch, chồng chị ta đã dặn đi dặn lại cả ngàn vạn lần, đến cả Hoàng Quang Tố hay tớn tác cũng phải kín như bưng, người bình thường thì không thể biết được. Nhưng chị ta không ngờ được Triệu Trân Trân có thể biết rõ mồn một.
Hoàng Quang Tố lúc đó bị dọa cho biến sắc.
Triệu Trân Trân cười nói: “Những lời này cũng chỉ tùy tiện nói thôi, chị cảm thấy tôi mà nói chuyện này ra ngoài thì có ảnh hưởng đến nhà chị không?”
Hoàng Quang Tố không nói được tiếng nào.
Triệu Trân Trân tiếp tục nói: “Chị Hoàng, công việc chính thức của chị trong xưởng là làm một đồng chí vì đảng vì dân, có vài điều không thể nói bừa, hi vọng là chị có thể hiểu điều này. Cha của Kiến Dân nhà chúng tôi bây giờ là cán bộ nhà nước, còn cao hơn cấp bậc của tôi kìa, thế nên chị đừng vấy bẩn sự trong sạch của cán bộ nhà nước, càng không được nói linh tinh trước mặt con cái. Lần này tôi sẽ không tính toán, nếu như còn lần sau tôi nhất định phải truy cứu đến cùng.
Cuối cùng Hoàng Quang Tố cúi gằm mặt đi về.
Chỉ có điều con người này thực sự là một người phụ nữ lắm lời, chỉ vài ngày thôi mọi người xung quanh đã biết Vương Văn Quảng được phục hồi thân phận cán bộ nhà nước. Có rất nhiều người vốn dĩ có thái độ nghi ngờ với anh, lúc gặp mặt coi anh như không khí, nhưng bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, rất nhiều người nhìn thấy anh là chủ động chào hỏi.