Lương của Vương Văn Quảng lúc còn ở trường đại học là một trăm năm mươi tệ, ban khoa học kỹ thuật nông trường mặc dù là đơn vị cấp thành phố, nhưng nơi làm việc là công xã Anh Đào, nên đãi ngộ chỉ dừng ở mức địa phương. Bây giờ lương một tháng của anh là tám mươi lăm tệ, đương nhiên là đã cao hơn lương những người bình thường. Hơn nữa mỗi tháng ngoài phiếu lương thực cơ bản thì những cái khác như phiếu thịt, phiếu bánh kẹo, phiếu vải cũng thường xuyên được phát, thế nên Triệu Trân Trân chi tiêu cũng thoải mái hơn nhiều.
Vương Văn Quảng vẫn như trước, đưa hết tiền lương cho vợ, nhưng trước kia anh làm việc ở trường đại học luôn có nguồn thu nhập thêm, ví dụ phí giảng dạy hay phí nhuận bút. Bộ phận bây giờ đang làm thì không có khoản đó nữa, nên mỗi tháng Triệu Trân Trân sẽ đưa cho anh mười lăm tệ tiền tiêu vặt.
Nhưng số tiền này Vương Văn Quảng cũng không động vào dù chỉ một đồng.
Lúc mới kết hôn, vì quá vội vàng nên anh không chuẩn bị được gì, có thể nói là hai người kết hôn mà không lễ lộc gì. Nhưng lần tái hôn này, anh muốn dành cho Triệu Trân Trân một món quà.
Quà cũng đã nghĩ xong rồi, chỉ là anh bây giờ vẫn chưa mua nổi.
Người của ban khoa học kỹ thuật nông trường gần đây đều cảm thấy Vương Văn Quảng rất keo kiệt, rõ ràng bây giờ bọn họ đã có lương rồi. Ví dụ như Tiểu Hồ cô đơn lẻ bóng chỉ có một mình cũng có lương hơn sáu mươi tệ, tiêu tiền rộng rãi hơn hẳn, lúc nghỉ ngơi toàn nghĩ tới việc ăn uống. Nếu không bẫy được gì ở trên núi thì lại chạy vào thôn, mỗi lần đều có thể mua một con gà hoặc một con vịt, lúc quay về đương nhiên là mọi người cùng nhau ăn. Hay như Tiểu Tô cũng sẽ mua chút bánh ngọt mời mọi người cùng ăn. Đến cả hiệu phó Ngô cũng sẽ lấy đồ của mình làm cho mọi người ít đồ ăn.
Mà cũng không chỉ như vậy, thấy ai hút thuốc, anh cũng sẽ đến hút ké một hai điếu.
Nếu là trước kia thì việc này không bao giờ có khả năng xảy ra.
Cuối cùng có một lần, hiệu phó Lương chia cho anh một nửa gói thuốc lá của mình xong, không nhịn nổi mà hỏi: “Văn Quảng này, cậu như thế này thì không được, một người đàn ông trong tay sao lại không có chút tiền nào? Đợi hôm nào tôi gặp em dâu nhất định sẽ nói cho.”
Vương Văn Quảng vừa hút thuốc vừa lắc đầu, nói: “Anh Lương, tôi có tiền, tháng nào Trân Trân cũng cho tôi mười lăm tệ tiêu vặt!”
Thế thì hiệu phó Lương càng không hiểu được.
Vương Văn Quảng tiếp tục cười nói: “Chẳng qua số tiền này tôi tiết kiệm có việc cần dùng, hơn nữa còn lâu mới đủ. Anh Lương, anh có bao nhiêu tiền, cho tôi mượn một ít được không?”
Hiệu phó Lương gạt tàn thuốc rồi nói: “Được chứ, giáo sư Ngô nhà chúng tôi cũng không cần dùng đến số tiền của tôi, lương đều ở chỗ tôi cả, cậu muốn bao nhiêu? Cậu muốn mua cái gì?”
Vương Văn Quảng nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ trước khi tôi với Trân Trân lấy nhau, từng đưa cô ấy đến tiệm vàng mua nhẫn cưới, cô ấy đi một vòng cũng chưa chọn được cái nào. Sau này vội vàng đi đăng ký nên quên mất chuyện này. Gần đây tôi mới nhớ ra, nếu như không bù đắp được cho cô ấy thì thấy trong lòng rất tiếc nuối. Vừa hay cuối tháng này tôi về Bình Thành báo cáo công việc, đến lúc đó sẽ đi mua một chiếc.”
Hiệu phó Lương nghe xong thì rất cảm động, lúc ông và giáo sư Ngô kết hôn vẫn là giảng viên đại học nghèo, vốn dĩ không mua được nhẫn cưới. Nếu bây giờ tặng cho vợ một cái, chắc bà ấy cũng sẽ rất vui vẻ, thế là ông hỏi: “Văn Quảng, chiếc nhẫn đó cần tầm bao nhiêu tiền vậy?”
Vương Văn Quảng không rõ giá vàng bây giờ lắm, nhưng tính ra chắc cũng không tăng hay giảm quá nhiều, dựa vào giá cả một phân vàng hai mươi tệ mà tính thì một chiếc nhẫn bình thường cũng tầm năm phân vàng.
“Chắc khoảng một trăm tệ đấy.”
Hiệu phó Lương không ngờ một vật nhỏ như thế mà có thể đắt đến vậy, ông ta do dự một lúc rồi nghĩ những năm gần đây chưa từng mua cho giáo sư Ngô bất cứ thứ gì, nên hạ quyết tâm nói: “Cậu thiếu bao nhiêu, mua giúp tôi một cái luôn đi!”