Vương Văn Quảng lấy hết tiền trong túi áo ra đếm hết một lượt, có tổng là ba mươi lăm tệ, anh nói: “Lão Lương, anh cho tôi mượn bảy mươi tệ đi.”
Chỉ cách vẻn vẹn có khoảng thời gian là nửa năm, lúc Vương Văn Quảng đặt chân đến đất Bình Thành một lần nữa đã bị sự thay đổi hoàn toàn của nó làm cho bất ngờ.
Cũng có khả năng từ nhỏ đã sống ở thành phố này nên anh chưa từng nghĩ đến, chỉ cần sửa lại đường là khiến một thành phố cổ kính trở nên tràn đầy sức sống mới như vậy.
Con đường nhựa ở giữa vừa rộng vừa bằng phẳng, vỉa hè dành cho người đi bộ ở hai bên đường cũng rất đẹp, dùng gạch lát nền khắc hoa đẹp đẽ, cách một đoạn đường chính là một hàng hoa tươi, bên cạnh hàng hoa tươi đó là ghế gỗ dài dành cho những người đi đường mệt thì nghỉ ngơi.
Con đường như vậy còn tốt hơn nhiều nơi ở nước ngoài nữa!
Lúc đó tâm trạng Vương Văn Quảng rất tốt, tìm một quán ăn quốc doanh để ăn trưa trước, sau đó mới đi tới thị chính báo cáo công việc. Vốn dĩ lãnh đạo trực tiếp bọn họ là thư ký của phó thị trưởng Lý, nhưng phó thị trưởng Lý vừa hay không bận gì nên nghiêm túc nghe báo cáo công việc của anh. Ông ta biểu dương công việc của bọn họ, nhưng đối với những điều Vương Văn Quảng nói đến là đề xuất định lượng hóa sản phẩm hiện nay thì lại không có câu trả lời ngay lập tức.
Việc này thực sự cần các lãnh đạo mở cuộc họp bàn bạc mới có kết quả được.
Vương Văn Quảng đi ra từ thị chính, thấy thời gian còn sớm nên đi thẳng đến tiệm vàng mua hai chiếc nhẫn. Sau đó anh bắt đầu đi dạo trên đường lớn, xem xét toàn bộ tình hình của mấy đoạn đường chính của Bình Thành cho đến khi trời ngả tối mới ung dung đi về nhà cha mẹ.
Lần này anh bất ngờ về nhà, thái độ của Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên đã tốt hơn nhiều rồi.
“Văn Quảng, lần này con về là vì công việc à?” Vương Giá Hiên đặt tờ báo xuống rồi hỏi.
Vương Văn Quảng đáp: “Vâng, tổ dự án của chúng con đã nghiên cứu chế tạo được hai loại phân hóa học mới, cũng đã áp dụng thử trong ruộng ở nông trường rồi, có thể nâng cao đáng kể sản lượng cây nông nghiệp.”
Vương Giá Hiên cười cười rồi nói: “Điều kiện nông trường có thể sẽ gian khổ một chút, nhưng làm loại nghiên cứu này thì sẽ dễ có kết quả hơn.”
Vương Văn Quảng nói: “Đúng vậy, nếu có thể sản xuất hàng loạt thì sẽ có càng nhiều đất đai được sử dụng hơn, tác dụng cũng sẽ cao hơn.”
Vương Giá Hiên do dự vài giây rồi hỏi: “Văn Quảng, cũng đừng chỉ biết cố gắng làm việc! Lãnh đạo bên trên nghĩ gì về ban khoa học kỹ thuật của các con?”
Vương Văn Quảng nhìn cha mẹ rồi nói: “Cha, thân phận của con đã được hồi phục rồi.”
Vương Giá Hiên kích động đứng bật dậy, vừa đi ra ngoài vừa cao giọng nói: “Lệ Quyên! Lệ Quyên! Thân phận của con trai chúng ta được hồi phục rồi, không còn là tội phạm cải tạo nữa!” Tào Lệ Quyên đang rán cá trong phòng bếp, nghe thấy thế thì không để ý đến chảo rán nữa, đeo nguyên tạp dề chạy ra.
Vương Văn Quảng hơi khát, nâng chén trà lên uống một nửa.
“Văn Quảng, cha con nói có đúng không? Con được phục hồi thân phận rồi sao?” Giọng của Tào Lệ Quyên run run, còn có chút chưa dám tin.
Vương Văn Quảng đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, đã được phục hồi rồi ạ.”
Tào Lệ Quyên gạt đi nước mắt nơi khóe mi rồi nói: “Văn Quảng, nếu con đã phục hồi thân phận rồi thì không cần sợ người khác nói ra nói vào nữa. Con nghe lời mẹ, ở nhà vài hôm có được không, mẹ làm cơm cho con ăn mỗi ngày.”
Vương Văn Quảng lắc đầu rồi nói: “Không cần đâu mẹ, việc ở đơn vị rất bận rộn, sáng mai con phải đi rồi!”
Mặc dù Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên đều rất thất vọng nhưng cũng không dám giữ con trai, nhưng ngày hôm sau gần đến giờ đi, hai người cũng có một yêu cầu nhỏ cho con trai.
“Văn Quảng này, không phải bọn trẻ đều nghỉ rồi hay sao, để bọn nó đến Bình Thành chơi vài ngày đi!”