Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 620 - Chương 620:

Chương 620:

Vương Văn Quảng liền từ chối luôn: “Cha, mẹ, bọn nhỏ đều phải học thêm, ngày nào cũng có tiết, thực sự là không tiện về, chuyện này để sau đi!”

Tào Lệ Quyên nghe vậy còn muốn nói thêm vài câu thì con trai đã sớm sải bước đi ra đến sân rồi.

Về đến công xã Anh Đào đã là buổi chiều, mấy đứa trẻ đều không ở nhà, Triệu Trân Trân đang ngâm thơ Đường, gần đây không biết là thông suốt cái gì hay sao mà tự nhiên lại thích thơ cổ. Kiến Minh thấy cô đọc thơ, ngày nào cũng đọc cùng, nhưng đầu óc của thiên tài thì người bình thường không theo kịp, Triệu Trân Trân càng bị con trai áp đảo.

Rõ ràng một bài thơ cô phải đọc đến mười lần mới thuộc, Kiến Minh thì không cần, chỉ đọc vài lần là thuộc rồi, thế nên Triệu Trân Trân không thể không học trước, tránh bị con trai nhà mình bỏ lại quá xa.

“Trân Trân, anh về rồi đây!”

Vương Văn Quảng đẩy cửa chính, cảm thấy chiếc sân nhỏ trong nhà thực rất đáng yêu.

Triệu Trân Trân buông quyển sách xuống đi ra sân đón chồng.

Vì ở nhà không có người, Vương Văn Quảng mới ôm vợ lên quay mấy vòng cho đến khi Triệu Trân Trân kêu chóng mặt mới dừng lại.

Triệu Trân Trân cười nhìn anh một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Vương Văn Quảng đã lấy nhẫn ra nói: “Trân Trân, em còn nhớ không, trước kia anh đã hứa mua cho em, mà kéo dài đến tận bây giờ. Em xem hình con bướm này làm rất đẹp.”

Triệu Trân Trân gật gật đầu, duỗi tay để chồng đeo nhẫn cho.

Chiếc nhẫn này được làm rất tinh xảo, rất vừa với ngón tay cô, mà cho dù không đeo vừa thì thi thoảng lấy ra ngắm cũng được.

Tháng chín, đơn xin tái hôn của Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng đã được thông qua thẩm định, bọn họ lập tức tái hôn.

Triệu Trân Trân từng nói tình hình sẽ sớm có thay đổi, quả đúng như dự đoán, qua tết, cũng chính là năm 1970, đột nhiên xảy ra một chuyện lớn chấn động cả nước.

Người khởi xướng tổ công tác cả nước năm đó đột nhiên qua đời ngoài ý muốn.

Có một vài người vì thế mà rất buồn.

Có một vài người lại hận không thể uống say để chúc mừng!

Người này chính là Vương Quế Sinh.

Không ai biết, thời gian hơn nửa năm gần đầy, ông ta bề ngoài thì bình tĩnh lão luyện, thực ra luôn sống trong nỗi bất an cực lớn. Dù sao một mình ông ta làm việc cho hai chủ, nhỡ đâu người bên trên biết được thì thứ chờ đón ông ta chính là tai họa ngập đầu. Bây giờ thì tốt rồi, có người đã mãi mãi ngậm miệng rồi.

“Cục trưởng Vương, đã nhận được báo cáo công việc của các địa phương rồi!” Mặc dù Lư Chí Vĩ vẫn quản lý hành chính thường ngày, nhưng sự vụ phụ trách rõ ràng đã nhiều hơn trước đây.

Do đó anh ta tin chắc rằng, cục trưởng Vương đối xử với anh ta khác, chuyện anh ta thăng chức chỉ là chuyện sớm muộn.

Vương Quế Sinh tươi cười nhìn anh ta, nói: “Cậu xem qua hết chưa?”

Lư Chí Vĩ gật đầu.

“Tình hình các nơi như thế nào?”

Lư Chí Vĩ không biết lãnh đạo muốn nghe chuyện về phương diện nào, bèn thận trọng trả lời: “Đều khá ổn, gần đây không xảy ra hỗn loạn gì lớn, cũng không đưa ra yêu cầu cụ thể, chỉ có Bình Thành....”

“Bình Thành làm sao?”

Cho dù trong lòng Lư Chí Vĩ hận thị trưởng Trần đến nghiến răng, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Thị trưởng Trần không đủ tiền sửa đường đã làm đơn xin kinh phí.”

Vương Quế Sinh cười cười rồi vẫy tay với Lư Chí Vĩ lại.

Lư Chí Vĩ nhanh chóng lấy bản báo cáo của Bình Thành từ chồng tư liệu ra rồi đưa cho Vương Quế Sinh.

Vương Quế Sinh nhìn qua tài liệu sau đó ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Lư, tôi nghe nói cha cậu với cha của thị trưởng Trần là bạn sinh tử có nhau, trước kia cậu cũng làm việc ở Bình Thành đúng không?”

Lư Chí Vĩ bất ngờ gật gật đầu.

Vương Quế Sinh nhìn anh ta rồi hỏi: “Vậy cậu thấy Trần Hữu Tùng là người như thế nào?”

Câu hỏi này đúng là khó trả lời, không thể nói lời thật lòng, nhưng cho dù là nói lời giả dối thì cũng phải có chừng mực.

Lư Chí Vĩ do dự giây lát, xem xét lúc mình bị điều tạm đến Bình Thành rồi cùng ăn cùng ở với Trần Hữu Tùng, nếu nói đến phương diện đó thì có lẽ không dễ phạm sai, hơn nữa còn có thể che giấu mối quan hệ thực sự của hai người.

Bình Luận (0)
Comment