Thị trưởng Trần trong công việc thì nghiêm túc cẩn thận, trong cuộc sống không có yêu cầu cao, ăn uống đều tùy tiện, ăn mặc cũng giản dị, là một cán bộ tốt của Đảng và nhân dân, có thể nói là một tấm gương mẫu mực!”
Rõ ràng là những lời khen ngợi người khác, không biết tại sao nghe ra thì có vài phần châm biếm.
Vương Quế Sinh không hề hài lòng với câu trả lời này, ông ta nhíu mày nói: “Tiểu Lư, cậu đã có gia đình chưa?”
Lư Chí Vĩ lặng người, cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, anh ta nhanh nhẹn trả lời: “Cục trưởng Vương, tôi đã đính hôn rồi, vị hôn thê là Lưu Vân Vân cháu gái của chính ủy Lưu.”
Vương Quế Sinh nhìn thái độ căng thẳng của anh ta thì cười rồi nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Lúc kết hôn đừng quên mời tôi uống rượu mừng đấy!”
Lư Chí Vĩ gật đầu rồi nói: “Đến lúc đó mà có lãnh đạo ghé đến thì đúng thực là vinh hạnh!”
Vương Quế Sinh phất tay với anh ta.
Lư Chí Vĩ đóng cửa văn phòng, lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán.
“Chí Vĩ, nay anh không tăng ca à, chúng mình đi xem phim có được không?”
Lưu Vân Vân là nhân viên tổng đài của bệnh viện quân khu, có ưu thế về dùng điện thoại, ngày nào cũng gọi cho anh ta ít nhất hai ba lần. Lư Chí Vĩ liếc đồng nghiệp ở bàn bên, dùng giọng điệu lãnh đạm thờ ơ nói: “Không được, anh phải tăng ca, để hôm khác đi!”
Cô gái ở đầu bên kia điện thoại rất thất vọng, cũng không nói thêm câu nào mà tắt điện thoại luôn.
Gần đây mặc dù công việc mà Lư Chí Vĩ được đảm nhiệm đã nhiều hơn rồi, nhưng bởi vì công việc vốn dĩ quá an nhàn nên bây giờ cũng không thể nói là rất bận, ví như hôm nay thực ra cũng không cần tăng ca.
Nhưng anh ta không thể không thể hiện thái độ này.
Vốn dĩ lúc Vương Quế Sinh vừa điều đến thì Lư Chí Vĩ ôm hi vọng rất lớn, hi vọng bản thân được trọng dụng, nhưng nửa năm đã qua đi, chức vụ của anh ta vẫn không thay đổi. Mặc dù công việc được đảm nhiệm nhiều hơn, quyền lực cũng lớn hơn nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi.
Anh ta vốn còn tìm nguyên nhân từ bản thân mình, sau này vô tình biết được cha mình tư lệnh Lư và vị cục trưởng Vương này có xích mích. Lúc đầu Vương Quế Sinh đảm nhận vị trí cục trưởng cục bảo mật, tư lệnh Lư mưu tính cướp người của ông ta, nhưng đương nhiên không thành công.
Mặc dù Lư Chí Vĩ còn trẻ, nhưng vào chính phủ cũng được sáu bảy năm rồi, việc trong chốn quan trường cũng gặp được ít nhiều, loại việc này anh ta không có cách nào than trách cha mình. Dù sao thì mỗi người cũng có một chủ nghĩa riêng, mặc dù cha anh ta là tư lệnh nhưng đằng sau còn có người có địa vị cao hơn. Tất nhiên, bây giờ cha anh ta đã nghỉ hưu, những thứ này đều là phù du thôi.
Nếu đổi vị trí mà suy nghĩ, bây giờ cục trưởng Vương không gây áp lực cho anh ta mà còn khá là trọng dụng anh ta, có thể làm được việc này cũng coi như đã rất tốt rồi. Nói một cách công bằng, Lư Chí Vĩ cảm thấy trước mắt bản thân vẫn làm tốt, ví như Trần Hữu Tùng rơi vào tay anh ta, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách gán cho Trần Hữu Tùng đủ loại tội danh.
Tư lệnh Lư nói, Trần Hữu Tùng là một người có dã tâm lớn. Người khác đều làm vận động, mỗi việc nhỏ thôi đã làm cả thành phố loạn lạc cả lên. Anh ta không động tĩnh gì mà giải quyết yên ổn mọi chuyện, sau đó bắt đầu vớt vát được vốn tài chính, ví dụ như bây giờ có thể sửa đường. Nếu chuyện này mà hoàn thành thì anh ta thực rất lợi hại. Đợi khí thế bên trên thay đổi rồi, chỉ sợ Bình Thành sẽ lập tức trở thành một tấm gương để học tập, đây cũng sẽ trở thành bước ngoặt trong con đường làm quan của Trần Hữu Tùng. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì anh ta sẽ thăng tiến sớm thôi.
Nói đến tuổi tác của anh ta thì thực sự tiền đồ không thể lường trước được.