Lúc đó Lư Chí Vĩ nghe xong lời cha mình phân tích, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.
Nếu như có một ngày anh ta hạ gục được Trần Hữu Tùng thì tốt rồi, đến lúc đó có thể nhận tất cả công lao ở Bình Thành, nếu mọi công lao đều là của anh ta, thì việc Trần Hữu Tùng có thể làm cũng chỉ là làm cho anh ta hưởng mà thôi.
“Cục trưởng Vương, muộn quá rồi, ngài nên nghỉ ngơi sớm đi!” Nhà của Vương Quế Sinh ở Bắc Kinh là một căn nhà hai tầng, tầng trên tầng dưới đều rất rộng rãi. Cách bày biện trong phòng thoạt nhìn không xem là xa hoa, nhưng thật ra hết sức sang trọng. Tuy nhiên bởi vì hàng ngày chỉ có một mình ông ta ở, ít nhiều cũng có chút cảm giác cô đơn.
Giờ phút này Vương Quế Sinh mặc áo ngủ tựa nửa người vào ghế sô pha, một tay cầm điếu thuốc, còn đang suy tư về một bản báo cáo đến từ Bình Thành.
Nhân viên cảnh vụ Tiểu Ngô rót một ly nước ấm để lên bàn cho ông ta, cẩn thận nói.
Bản thân Vương Quế Sinh chưa có kinh nghiệm quản lý các dự án xây dựng cơ bản, vì thế ông ta từng đi hỏi riêng những người chuyên nghiệp. Sửa đường tất nhiên cần một khoản tiền lớn. Số tiền mà Trần Hữu Tùng nhắc đến trong báo cáo là một con số rất lớn, nhưng vẫn phù hợp với thực tế. Công trình lớn như thế, tài chính địa phương quả thật là không có cách nào đáp ứng được, đích thực phải xin ý kiến với ban ngành phía trên.
Nhưng vấn đề cũng chính là ở chỗ này.
Vương Quế Sinh ông là chịu trách nhiệm tổ công tác. Mặc dù quyền lực hành chính bây giờ rất lớn, có lúc thậm chí áp đảo cả ban ngành chính phủ, nhưng loại vấn đề xây dựng cơ bản dân sinh này thì trước giờ họ chưa từng có hứng thú nhúng tay vào. Tình huống này Trần Hữu Tùng không thể nào không biết được. Họ thiếu tiền thì lẽ ra nên xin phép bộ tài chính mới đúng.
Hơn nữa lúc trước đã từng xin một lần. Ông ta đã vận dụng mối quan hệ cá nhân của bản thân để mang về cho họ được một khoản tiền lớn, theo lý thì nên biết đủ. Ai ngờ lần này lại ngày một thậm tệ hơn.
Kết hợp với tình hình kinh tế ở các nơi trước mắt, vấn đề liên quan đến dân sinh cần cải thiện đương nhiên rất nhiều. Nhưng vấn đề thiết yếu bây giờ, đầu tiên là đảm bảo ổn định xã hội, đoàn kết nội bộ. Thứ hai chính là tranh thủ để tất cả mọi người đều không bị đói nữa. Về phần sửa đường chẳng qua chỉ là thêu hoa trên gấm trước mặt hai yêu cầu cơ bản nhất này mà thôi.
Thật ra thì chuyện này một câu không có tiền là có thể giải quyết rồi.
Lư Chí Vĩ nhìn không ra, nhưng Vương Quế Sinh thì lại hiểu rất rõ. Dụng ý của Trần Hữu Tùng không ở việc này. Hoặc là nói không chỉ là vấn đề muốn tiền.
Một người trong giới quan trường, khi quyền hành ngày càng lớn thì ngoại trừ chăm chỉ làm tốt công việc của mình, nếu như muốn tiếp tục đi lên thì còn phải học biết theo đội. Dựa theo hiểu biết của ông ta, Trần Hữu Tùng này chính là người đặc biệt biết theo đội. Mục đích ông ta làm như thế rất rõ ràng, chính là muốn cùng Vương Quế Sinh đứng chung một đội.
Bây giờ lãnh đạo lớn nhất của tổ công tác bọn họ đã qua đời rồi. Vương Quế Sinh cuối cùng không phải là chân đạp hai thuyền nữa. Trần Hữu Tùng này rốt cuộc muốn đứng về đội của ai đương nhiên không cần nói cũng biết.
Nghĩ đến đây Vương Quế Sinh không khỏi nhíu mày.
Trên lý thuyết thì cách làm của Trần Hữu Tùng không có vấn đề gì cả. Nhưng làm việc như thế ít nhiều cũng cho người ta một cảm giác bị áp bức. Điều này khiến ông ta hơi bất mãn, cho nên mãi vẫn chưa đưa ra quyết định.
Nhưng mà tình thế trước mắt e là sẽ không cho ông ta quá nhiều thời gian nữa rồi!
Trong hai cuộc họp gần nhất đã có người khéo léo nói lên ý kiến bất đồng rồi. Mặc dù không thể dẫn đến sự coi trọng đầy đủ, nhưng đoán chừng tình thế sẽ từ từ thay đổi.