Triệu Trân Trân không muốn dính vào chuyện nhà của chị chồng, nói: “Lệ Lệ, em vẫn chưa kết hôn nên không biết, vợ chồng dù có hòa thuận đến đâu cũng sẽ có cãi vã đòi ly dị vài lần. Em yên tâm đi, đừng coi là thật. Chị đi về trước đây!”
Ngày hôm sau, Triệu Trân Trân đưa hai vé xem phim cho chị Quách, chị Quách lại lấy danh nghĩa Công đoàn đưa vé cho Trương Huệ Lan. Trương Huệ Lan không biết nhiều chữ, hai đứa con trai cũng đều ở vùng khác, đương nhiên sẽ đưa vé cho cháu ngoại gái Lý Ái Hoa.
Còn Lưu Tân Lan bên này thì dễ xử lý. Cô gái này rất nổi tiếng trong khu tập thể của Đại học Bình Thành. Vì cô ta đã học may quần áo cùng với thợ may già cho nên rất nhiều cô gái và con dâu của các gia đình khác muốn làm quần áo đều sẽ mời cô ta qua cắt vải.
Chỉ cần có thời gian rảnh, Lưu Tân Lan sẽ đồng ý, hơn nữa trước giờ còn chưa từng lấy thù lao.
Em gái họ Triệu Linh Ngọc của đích sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở xưởng thuốc, là đồng nghiệp với Lưu Tân Lan. Hôm trước Chu Thục Bình đến nhà Lưu chủ nhiệm, nhờ Lưu Tân Lan giúp bà cắt vải may quần áo. Vì hôm sau là cuối tuần, Lưu Tân Lan được nghỉ cho nên cô ta rất vui vẻ đồng ý.
Sáng chủ nhật, Chu Thục Bình lấy ra một mảnh vải sling màu xanh, sau khi bàn bạc với Lưu Tân Lan một lúc thì nhanh chóng cắt may một chiếc áo sơ mi cho ông chồng Triệu Thanh Sơn.
Nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, bộ phim cũng sắp chiếu rồi, Chu Thục Bình lấy một tấm vé xem phim đưa cho Lưu Tân Lan, nói: “Tân Lan này, cháu xem phim này có phải chiếu vào sáng nay không? Cô đến tuổi này rồi, cũng không thích mấy chỗ ồn ào, nếu không đi thì phí, đúng lúc cho cháu. Bây giờ cháu đi xem đi, xem xong quay lại ăn cơm trưa là vừa!”
Thật ra Lưu Tân Lan không thích xem phim cho lắm. Nhưng từ sau khi cô ta và Tiền Hồng Khánh hẹn hò, cô ta rất thích đi xem phim cùng cậu ta. Người trẻ tuổi bây giờ hẹn hò không phải là cùng nhau đi ăn cơm, đi dạo phố, đi xem phim sao? Nhưng Tiền Hồng Khánh lấy cớ công việc trong xưởng bận rộn, đã hai cuối tuần không thấy mặt rồi.
Trước đây, cứ cách một ngày Tiền Hồng Khánh sẽ đưa cô ta đi làm, cuối tuần cũng sẽ chủ động đến nhà tìm cô ta.
Mặc dù đến nơi cũng chẳng nói chuyện nhiều với cô ta, chủ yếu là nói chuyện công việc với cha cô ta mà thôi.
Cô ta không muốn tin rằng Tiền Hồng Khánh đang nói dối, nhưng trong lòng vẫn hơi bực bội, đi xem phim tiêu khiển một chút cũng không tệ.
Chu Thục Bình thấy cô ta do dự không nhận, cứng rắn đưa cho cô ta, nói: “Tân Lan đừng khách sáo, vé này cũng là người khác cho cô mà. Phim sắp chiếu rồi, cháu mau đi đi!”
Cuối cùng Lưu Tân Lan cũng nhận lấy vé xem phim, có hơi ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó xoay người đi.
Xế chiều hôm đó, Triệu Trân Trân nghe được tin đồn mới nhất từ mẹ Trương.
Bởi vì chỗ ngồi của ba tấm vé xem phim kia cạnh nhau cho nên Lưu Tân Lan muốn không phát hiện ra Tiền Hồng Khánh và Lý Ái Hoa cũng khó. Một cô gái bình thường không có vẻ nóng nảy nhưng thực ra lại rất nóng tính. Cô ta phát điên ngay tại chỗ, chẳng những cào vào mặt Tiền Hồng Khánh, vì cô gái ngu ngốc Lý Ái Hoa còn che chở cho tên Tiền Hồng Khánh kia nên cánh tay cũng bị cô ta cào trầy da.
Chủ nhiệm Lưu bình thường cũng là nhân vật có mặt mũi, con gái bảo bối lại bị một thằng nhãi nhà nghèo đùa giỡn, sau khi tức giận thì lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Nhân sự của xưởng Hóa chất số một.
Rất nhanh, Tiền Hồng Khánh đã bị sa thải vì vấn đề tác phong làm việc.
Lúc này cậu ta lại nhớ tới thầy mình, mấy ngày sau vác bộ mặt như đưa đám tới cửa.
Vương Văn Quảng nhìn thấy cậu ta thì rất tức giận. Vốn dĩ là một hạt giống tốt, anh đã nói chuyện xong với lãnh đạo bên Sơn Tây rồi, nhờ bọn họ nhất định phải chiếu cố học trò này của anh.