Triệu Trân Trân cười với Chủ nhiệm Tùy một tiếng, nói: “Không có gì, tôi chỉ tò mò hỏi một câu thôi. Một người họ hàng của tôi làm vận tải, chuyên chạy chuyến Bình Thành đến Tuyền Thành. Nghe người ta nói gần đây xưởng bông nhà nước Tuyền Thành xảy ra chuyện lớn!”
Chủ nhiệm Tùy lập tức hỏi: “Chuyện lớn gì?”
Triệu Trân Trân tiếp tục nói: “Xưởng bông nhà nước Tuyền Thành cũng mua một lô máy móc nước ngoài, thương hiệu hình như là Deke mà anh nói, kết quả là bỏ ra một số tiền lớn nhưng mua về máy cũ! Lô máy móc đó chỉ có vỏ mới mà thôi, cứ hai ba ngày lại hỏng một lần. Kỹ sư trong nước cũng không biết sửa cho nên toàn bộ dây chuyền sản xuất đều bị phế bỏ!”
Chủ nhiệm Tùy kinh hãi, đang muốn hỏi lại Triệu Trân Trân một chút, nhưng không ngờ cô lại chuyển đề tài, nói: “Chủ nhiệm Tùy, lễ cưới của anh và chị Lỵ Lỵ chuẩn bị đến đâu rồi?”
Chủ nhiệm Tùy gật đầu một cái nói: “Xong hết rồi, nhà đã được quét vôi lại, đồ đạc cũng chuẩn bị xong xuôi rồi!”
Mất chút thời gian ở văn phòng xưởng, Triệu Trân Trân lo cho mấy đứa trẻ ở nhà, thế nên cô không nhịn được mà chạy xe rất nhanh. Cô vừa đi qua một ngã tư thì chị Quách đã lao tới giống như một con phượng hoàng.
Chị Quách đã nhịn cả ngày hôm nay, lúc này không thở dốc mà bắt đầu kể về tình hình theo dõi Lý Ái Hoa mấy ngày gần đây của chị ta.
Bình Thành nói lớn thì cũng lớn, mấy triệu dân sống ở đây, có người có thể cả đời cũng không quen biết, nhưng nói nó nhỏ thì lại rất nhỏ. Trong quá trình theo dõi Lý Ái Hoa, chị Quách đã vô tình phát hiện, dì ba Trương Huệ Lan của Lý Ái Hoa đang làm việc ngay trong phân xưởng in nhuộm của Xưởng bông nhà nước. Chị ta cũng được coi như công nhân lâu năm, là một người thích nói thích cười, biết hát mấy đoạn kinh kịch, từng đứng chung sân khấu mấy lần với chị Quách. Chị ta cũng không tệ lắm, chỉ có điều thích hưởng chút lợi nhỏ mà thôi.
Lại nói về Lý Ái Hoa, mặc dù điều kiện của gia đình cô ta rất bình thường, nhưng bởi vì có một anh trai ngốc không thể nhờ cậy vào cho nên cha mẹ rất nuông chiều cô ta. Bình thường nhìn Lý Ái Hoa rất dịu dàng nhã nhặn, thế nhưng thực tế cô ta rất có chính kiến.
Nghe nói, hàng xóm nhà cô ta nói rằng, thật ra cậu bạn trai làm việc ở xưởng Hóa chất số một của cô ta không phải là mới yêu, cậu ta đã tới nhà họ Lý từ rất lâu rồi.
Lý Ái Hoa rất thích xem phim, cuối tuần nào Tiền Hồng Khánh cũng sẽ đi xem phim cùng cô ta.
Triệu Trân Trân vừa nghe thấy điều này thì lập tức nảy ra một ý tưởng. Sau khi tạm biệt chị Quách ở ngã tư, cô không vội vã về nhà mà đi đến rạp chiếu phim Quang Minh. Em chồng của Vương Văn Mỹ là Chu Lệ Lệ làm việc ở đây, Triệu Trân Trân đã từng nói chuyện với cô ta mấy lần.
Cuối năm, Công đoàn sẽ chi một khoản tiền để mua vé xem phim, coi như phúc lợi cho nhân viên.
Chu Lệ Lệ là một cô gái trẻ tuổi mập mạp, từ trước đến nay chưa từng rời khỏi đồ ăn vặt. Lúc này ngô chín sớm đã có mặt trên thị trường, cô đang vui vẻ cầm một bắp trên tay gặm.
“Chị Trân Trân tới à? Chị muốn mua vé sao?”
Triệu Trân Trân cười với cô, hỏi: “Chị muốn mua ba vé, nhưng mà vào buổi sáng ngày kia có được không?”
Chu Lệ Lệ gật đầu một cái, ngậm nửa bắp ngô vào miệng, khéo léo xé vé, sau đó thu tiền của Triệu Trân Trân rồi lại tiếp tục ăn ngô.
Triệu Trân Trân cầm vé, đang định đi thì Chu Lệ Lệ gọi cô lại.
“Chị Trân Trân, dạo này chị có gặp chị dâu em không?”
Lần trước đến chỗ cha mẹ chồng gặp được Vương Văn Mỹ, tính ngày tháng cũng đã ba tuần rồi, không biết có được coi là gần không, cô lắc đầu.
Chu Lệ Lệ thở dài, nhỏ giọng nói: “Chị dâu em muốn ly dị với anh trai em!”