Bởi vì Vương Văn Quảng đã được khôi phục thân phận, vợ chồng họ cũng tái hôn, cũng không cần cẩn thận giống như trước kia nữa. Ngày tết Trung thu này, Vương Văn Quảng dẫn theo Tiểu Hồ và một thanh niên của ban khoa học kỹ thuật là Tiểu Tiêu về nhà. Triệu Trân Trân cũng mời Lý Duy Thanh và hiệu phó Dương đến nhà chơi.
Vì để tổ chức bữa tiệc tại nhà này, sáng ngày hôm đó Vương Văn Quảng cố ý đi một chuyến đến bến tàu, lúc này chính là mùa tôm cua béo nhất. Anh tốn tám tệ mua một sọt đầy ắp. Triệu Trân Trân thì đi đến cửa hàng thịt mua nửa ký, sang cửa hàng bánh ngọt mua một ký bánh trung thu, lại đến cửa hàng rau mua các loại rau củ trái cây.
Anh chàng ham ăn Hồ Lợi Nông nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn, nước miếng lập tức chảy xuống. Anh ta sinh ra ở một làng chài nhỏ, từ nhỏ đã thích ăn cua. Hơn nữa ở chỗ họ cua cũng không phải là đồ gì đắt tiền, nếu như có thuyền cá đến, đi xin bảy tám con ăn vốn dĩ không đáng là gì.
“Chào cô!”
Hồ Lợi Nông cười hì hì chào hỏi Triệu Trân Trân. Anh ta liếc nhìn những con cua to cỡ bàn tay một cái, con nào con nấy thoạt nhìn đều rất mập, lập tức chảy nước miếng, đang muốn cầm một con lên để ăn. Nhưng nhìn thấy một cô gái trẻ đứng bên cạnh cô thì không tự chủ được lập tức rút tay về.
Triệu Trân Trân nhận thấy được ánh mắt của anh ta, cười giới thiệu: “Tiểu Hồ, đây là cô Lý Duy Thanh của trường chúng tôi!” Nói xong thì quay đầu lại nói: “Tiểu Lý, đây là Hồ Lợi Nông của ban khoa học kỹ thuật.”
Ánh mắt Tiểu Hồ sáng ngời nhìn chằm chằm Lý Duy Thanh mấy lần, cười đưa tay ra nói: “Chào cô!”
Lý Duy Thanh bị anh ta nhìn thì có hơi ngượng ngùng.
Miêu Lan Lan cho rằng Lý Duy Thanh và cô ta giống nhau, đều là những cô gái trẻ có bề ngoài không quá xuất chúng, cần phải ăn mặc sửa soạn đàng hoàng mới có thể trông xinh đẹp. Nhưng thật ra lời nói này là không đúng. Mặc dù Lý Duy Thanh cũng không thể xem là xinh đẹp, nhưng so với Miêu Lan Lan thì cũng đẹp hơn nhiều. Lý Duy Thanh có một gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, dưới hàng lông mày đen nhánh là một đôi mắt hạnh nhân, mũi cao thanh tú, miệng nhỏ, nhìn kỹ ngũ quan rất xinh đẹp. Nhưng một khuyết điểm duy nhất chính là da không trắng lắm. Cả nhà của cô ấy đều là loại da bánh mật tương đối sậm, Lý Duy Thanh cũng không ngoại lệ. Điều này khiến cho diện mạo của cô ấy bị một điểm trừ.
Nhưng cho dù như vậy thì ở trường học và nông trường cô ấy cũng có không ít người hâm mộ.
Hồ Lợi Nông thấy trong tay Lý Duy Thanh cầm một bình rượu nho thì lấy dụng cụ mở bình đến giúp đỡ cô ấy mở ra. Anh ta còn nghịch ngợm chớp mắt với cô ấy một cái, cười hì hì nói: “Cô ơi rượu này ngon đấy, có phải là lúc trước thầy để lại không?”
Triệu Trân Trân gật đầu cười. Đây là rượu mà lần trước Vương Văn Quảng về Bình Thành, nhân tiện lấy từ chỗ cha mẹ chồng về.
Qua một lát, hiệu phó Dương cũng đến rồi, chỉ là phía sau hiệu phó Dương còn có một người đi theo, lại là Miêu Lan Lan.
Ấn tượng của Triệu Trân Trân đối với cô ta không tốt lắm, khẽ nhíu mày một chút.
Dương Quang Thắng đã nhận ra điểm này, lập tức cười giải thích: “Hiệu trưởng Triệu, vừa rồi trước khi tôi đến, phát hiện cô Miêu còn đang ở phòng làm việc soạn giáo án. Hỏi ra mới biết tết Trung thu cô ấy không có nơi nào để đi nên mới mạo muội dẫn theo cô ấy cùng đến góp vui!”
Miêu Lan Lan chủ động làm thêm giờ, điều này lại ngoài dự tính của cô. Triệu Trân Trân gật đầu nói: “Nếu đã đến rồi thì mau ngồi xuống đi!”
Đương nhiên Miêu Lan Lan nhìn ra được hình như hiệu trưởng Triệu không hoan nghênh cô ta lắm. Nếu như là trước kia thì chắc chắn cô ta sẽ không vui.
Nhưng gần đây hiệu phó Dương đã dạy cô ta rất nhiều bài học tư tưởng, một điều trong số đó chính là đừng bao giờ tỏ thái độ với lãnh đạo, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân.