Vì vậy cô ta lập tức cảm kích cười nói: “Hiệu trưởng Triệu, tôi không mời mà đến, quấy rầy mọi người rồi!”
Triệu Trân Trân cười với cô ta xem như là câu trả lời.
Rất nhanh mọi người đều ngồi vào bàn, Vương Văn Quảng nâng ly lên nói: “Hiệu phó Dương, tôi mời ông một ly trước, cảm ơn ông đã giúp đỡ và ủng hộ Trân Trân nhà chúng tôi trong công việc!”
Dương Quang Thắng lập tức nói: “Không dám nhận, không dám nhận. Mặc dù hiệu trưởng Triệu trẻ tuổi, nhưng về chính trị tương đối chín chắn, còn có cái nhìn đại cục hơn so với tôi. Luận về năng lực dạy học, hiệu trưởng Triệu không bằng tôi, nhưng nếu nói về làm quản lý thì hiệu trưởng Triệu vượt xa tôi đấy!”
Triệu Trân Trân cũng cười nâng ly lên nói: “Hiệu phó Dương quá khiêm tốn rồi!”
Trên thực tế, gần đây tâm trạng của hiệu phó Dương rất tốt. Học kỳ trước phòng giáo dục của huyện Huệ Dương tổ chức một lần thi chung trên phạm vi toàn huyện, rất bất ngờ trường tiểu học nông trường của họ được xếp hạng nhất. Đương nhiên đây là điều bất ngờ trong mắt người khác, nhưng ông ta thì cho rằng đây là chuyện rất đương nhiên.
Chuyện này mang đến thu hoạch trực tiếp nhất chính là học sinh chuyển trường tới ngày càng nhiều.
Hơn nữa điều càng khiến cho người ta mong đợi chính là lớp trung học cơ sở của họ có hai lớp năm sau sẽ tốt nghiệp. Căn cứ theo thành tích lần này, năm sau tập thể cả lớp đều thi vào trường trung học số một của huyện Huệ Dương là không có vấn đề gì, thậm chí ngay cả tương lai chi tiết hiệu phó Dương cũng đã suy nghĩ xong rồi. Cha mẹ của những đứa trẻ này đều là tội phạm đang bị cải tạo, đương nhiên cũng không có bất kỳ thu nhập gì. Nhưng nếu như cấp trên cho phép những đứa trẻ này đi học, vậy thì học phí trường trung học và sinh hoạt phí của bọn chúng sẽ do trường tiểu học nông trường của họ chi trả.
Đương nhiên không thể chiếm dụng kinh phí bình thường của trường. Ông ta dự định dùng tiền kiếm được từ việc mở lớp học thêm hè.
Mặc dù Triệu Trân Trân vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với chuyện này, cũng không đồng ý kế hoạch của hiệu phó Dương, nhưng vì để không đả kích tính tích cực của ông ta nên đã đưa ra câu trả lời lập lờ nước đôi.
Sau khi mời nhau một lượt rượu, một bình rượu nho đã bị uống cạn rồi. Triệu Trân Trân không định thêm uống nữa mà giục mọi người: “Mau nhân lúc còn nóng chúng ta cùng ăn thôi, thức ăn nguội rồi sẽ không ngon đâu!”
Hồ Lợi Nông lập tức đưa tay ra lấy một con cua vừa to vừa mập. Tốc độ bóc vỏ của anh ta nhanh hơn nhiều so với người khác, rất nhanh đã đưa cho Lý Duy Thanh ở bên cạnh, cười nói: “Cô Lý, cô chỉ cần phụ trách ăn là được rồi!”
Lý Duy Thanh không chịu nhận, nói: “Đồng chí Hồ khách sáo quá, tự tôi lột được, anh cho bọn nhỏ ăn đi!” Vừa dứt lời, Vương Kiến Xương ngồi ở một bên của Hồ Lợi Nông đã đưa cánh tay nhỏ mập ú của mình ra.
Tiểu Hồ không có cách nào, chỉ có thể đưa thịt cua cho Kiến Xương. Không chỉ như thế, vì để công bằng anh ta còn nhanh chóng bóc thêm ba con cho Kiến Dân, Kiến Quốc và Kiến Minh.
Lúc lột đến con cua thứ năm thì Hồ Lợi Nông đặc biệt chăm chú, sau khi lột xong lại đưa cho cô gái bên cạnh.
Lần này Lý Duy Thanh không nhận thì không được rồi. Vốn dĩ cô ấy là một cô gái rất hào phòng, cười nhận lấy rồi khách sáo nói: “Cám ơn!”
Thật ra thì Miêu Lan Lan biết rõ Hồ Lợi Nông, hơn nữa còn ngồi đối diện với anh ta, đương nhiên nhìn ra được rõ ràng.
Chuyện mà một người có đầu óc yêu đương không thể chịu đựng được nhất chính là tận mắt nhìn thấy một người nam lấy lòng một cô gái khác, mà lại xem mình là không khí. Nếu như đổi lại là trước kia, Miêu Lan Lan chắc chắn sẽ nghĩ cách để chứng minh cảm giác tồn tại, nhưng mà bây giờ sau khi cô ta được hiệu phó Dương tẩy não hết lần này đến lần khác, đối với tình huống này đã có thể giữ được lý trí bình tĩnh rồi.