Trong những ngày tháng ở nông trường, Mã Đức Văn cũng không quên lén truyền giáo. So với cuộc sống trước kia, rất nhiều người trải qua quá cực khổ. Mà đã vài năm trôi qua rồi, cấp trên cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Bởi vì không nhìn ra được bất kỳ hy vọng nào, tâm thế của rất nhiều người đã sớm bị sụp đổ rồi. Rõ ràng biết tín ngưỡng không phải là một lựa chọn tốt nhất, nhưng rất nhiều người vẫn bị ảnh hưởng.
Mã Đức Văn chọn ra một thanh niên khỏe mạnh từ trong một đám tín đồ, dùng để mê hoặc Miêu Lan Lan.
Nhưng điều kiện của nông trường thật sự rất có hạn, Mã Đức Văn và tín đồ của anh ta cũng đều không có tiền, đồ để tặng không nhiều, đồ để ăn càng không tới tay được. Mặc dù bây giờ đồ do cha mẹ của Miêu Lan Lan gửi đã ít đi rồi, nhưng so với những người khác thì đó vẫn là rất nhiều. Điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là hái một đóa hoa dại đặt ở trước cửa của cô ta, hoặc là giả vờ đi ngang qua trìu mến nhìn cô ta mấy cái.
Lúc mới ban đầu Miêu Lan Lan kích động không thôi, sau này nghĩ đến lời của hiệu phó Dương, bản thân lập tức phủ nhận ngay.
Rất rõ ràng, tên nhóc này ngoại trừ vẻ ngoài có thể nói là nhìn được ra, nhưng so với Tiểu Tô thì còn kém một khoảng xa. Hơn nữa anh ta là tội phạm đang bị cải tạo. Mặc dù bản thân cô ta cũng là tội phạm đang bị cải tạo, nhưng bây giờ đã được điều đến trường tiểu học nông trường. Nghe rất nhiều người nói những người như họ sớm muộn cũng có thể khôi phục thân phận!
Vì vậy khi cô ta phát hiện trước cửa lần nữa có một bó hoa cúc dại thì lập tức xé nát rồi vứt ra ngoài, hơn nữa còn vừa đi vừa mắng.
Tên nhóc kia vốn dĩ không phải là tình nguyện, vô duyên vô cớ bị mắng một trận, cũng không dám đến quấy nhiễu cô ta nữa.
Lúc cô ta kể chuyện này cho hiệu phó Dương nghe, ông ta còn biểu dương cô ta.
Tiểu Tiêu ngồi bên cạnh Miêu Lan Lan rất bất ngờ. Cô gái này người của ban khoa học kỹ thuật bọn họ đều quen biết, mỗi lần đến tìm Tiểu Tô da mặt đều rất dày, anh ta còn cho rằng cô ta là một cô gái tác phong lỗ mãng. Không ngờ sau khi đổi hoàn cảnh thì thoạt nhìn vừa hào phóng vừa thật thà.
Tiểu Tiêu quan sát thấy Miêu Lan Lan không ăn cua gì cả, đoán chừng là cô ta sợ phiền nên đã bóc một con đưa cho cô ta.
Miêu Lan Lan có hơi bất ngờ, ngay sau đó thì khách sao nói: “Không cần đâu, cảm ơn!”
Tiểu Tiêu không ngờ cô gái như cô ta còn làm kiêu nữa, nhất thời có chút không vui, tự mình nhanh chóng ăn hết thịt cua.
Sau khi mọi người ăn uống no say thì cùng nhau dọn dẹp bàn sạch sẽ, sau đó đến sân để ngắm trăng.
Trong lúc không để ý thì đã hơn tám giờ rồi. Mấy đứa nhỏ ăn xong bánh trung thu và táo thì ngáp dài một cái rồi đi ngủ, để lại những người lớn hăng hái, hứng thú nói chuyện với nhau.
Hồ Lợi Nông cố ý ngồi ở bên cạnh Lý Duy Thanh, một tay cầm một quả quýt vỏ xanh, tay còn lại cầm một quả táo đã gọt vỏ hỏi: “Duy Thanh, cô thích ăn táo hay quýt?”
Lý Duy Thanh nhìn anh ta cười hề hề thì cười chỉ vào quả quýt.
Hồ Lợi Nông bóc vỏ quýt xong đưa cho cô ta, cười hì hì nói: “Ồ, thì ra cô thích ăn chua à, vậy có phải là rất thích ăn giấm không?”
Trong thời gian ngắn ngủi Lý Duy thanh đã thân quen với anh ta rồi, lập tức không chút khách sáo nói: “Đúng vậy, tôi là thích ăn giấm! Chẳng lẽ anh ăn sủi cảo không ăn giấm à?”
Ban nãy lúc anh ta ăn sủi cảo, cô ấy đã để ý thấy anh ta đổ chừng nửa chén nhỏ giấm, mỗi chiếc sủi cảo đều phải chấm vào chén, lăn qua lăn lại mới chịu ăn.
Hồ Lợi Nông không ngờ cô gái này quan sát cũng rất tinh tế, trong lòng vui thích, cười nói: “Được ăn giấm là phúc khí!”
Hai người mỗi người một câu nói chuyện với nhau vô cùng náo nhiệt.