Mãi đến khi hiệu phó Dương ra sức ho hai tiếng, họ mới giật mình. Những người khác sớm đã không nói gì rồi, chỉ có hai người họ nói chuyện không ngừng. Hơn nữa người trong cuộc có lẽ không nhận ra, nhưng người ngoài nghe cuộc nói chuyện của hai người đều có cảm giác hai người đang tán tỉnh nhau.
Tiểu Hồ lập tức quay sang nói chuyện với Vương Văn Quảng.
Lý Duy Thanh lại có chút không thoải mái. Hôm nay trước mặt hiệu trưởng và hiệu phó, biểu hiện của cô ấy thật sự quá tệ rồi! Trái lại là Miêu Lan Lan, tổng cộng cũng không nói mấy câu, dáng vẻ chững chạc đó quả thật giống như đổi thành một người khác vậy.
Nhưng mà Lý Duy Thanh đã nhanh chóng tìm được cơ hội để hòa nhau một ván.
Trước khi đi, bởi vì Tiểu Hồ, Tiểu Tiêu, còn có hiệu phó Dương đều mang quà đến nên Triệu Trân Trân gửi lại mỗi người một túi kẹo. Nhưng vì trước đó không có chuẩn bị, tất nhiên không có phần của Miêu Lan Lan. Lý Duy Thanh xé túi kẹo ra, chia một nửa cho Miêu Lan Lan, cười nói: “Lan Lan! Cho cô.”
Miêu Lan Lan nói cám ơn.
Mùa thu năm nay, biến hóa của thời cuộc cũng không xem là quá rõ ràng. Nhưng qua lập đông, một cuộc họp mang ý nghĩa quyết định bắt đầu, thời gian cuộc họp kéo dài suốt mười hai ngày.
Đến đây thì hướng gió phía trên đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Chuyện liên quan đến sửa đường của Bình Thành cũng đã có kết luận.
Kể từ khi trở thành người phụ trách cao nhất của tổ công tác, các cuộc họp Vương Quế Sinh tham dự đã cao hơn vài cấp so với khi còn ở cục bảo mật, những vị lãnh đạo trước đây muốn gặp cũng không được giờ lại ngồi họp chung một phòng. Thậm chí có lúc ông ta còn được xếp ngồi cùng một hàng với những vị lãnh đạo đó bởi tính chất đặc thù của tổ công tác.
Ban đầu cũng thấp thỏm không yên, nhưng giờ ông ta đã quen rồi.
Trước giờ Vương Quế Sinh làm gì cũng rất thận trọng, dù được ưu đãi cũng không khoe khoang như cục trưởng Từ tiền nhiệm. Cục trưởng Từ chỉ cần có cơ hội là sẽ nói không ngừng, nhưng chủ yếu chỉ là những lời sáo rỗng. Nội dung phát biểu của ông ta cũng chẳng có bao nhiêu, không phải nhấn mạnh sự quan trọng của đấu tranh giai cấp trong giai đoạn này thì biểu thị nếu không kịp thời tìm ra bọn tư sản phá hoại, tất cả các lãnh đạo của chính Đảng sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy không ai dám phản bác ông ta nhưng nhiều rồi cũng sẽ khiến người khác khó chịu.
Vương Quế Sinh thì khác, trừ khi cuộc họp yêu cầu, nếu không ông ta tuyệt đối không chủ động nói thêm tại những trường hợp như này. Dù đến lượt phát biểu ông ta cũng sẽ nói ngắn gọn, chỉ nói trọng điểm, không dài dòng. Điểm này đã khiến nhiều người dù không quen thuộc với bộ phận tổ công tác nhưng đã có ấn tượng khá tốt về ông ta.
Từ khi nhậm chức đến nay, Vương Quế Sinh chưa có động thái quá lớn nào. Ông ta không những không tiếp tục ủng hộ các phong trào mà còn tìm cách dập tắt chúng, hơn nữa còn lấy Bình Thành làm tấm gương học tập của cả nước. Ông ta không chỉ yêu cầu mọi người chú trọng vào phương pháp và cách thức đấu tranh giai cấp, cụ thể là đấu tranh phi bạo lực, mà còn yêu cầu không được làm ảnh hưởng tới cuộc sống học tập và làm việc của người dân.
Bởi vậy, rất nhiều trường học đang trong trạng thái nửa dừng đã được mở cửa trở lại, các công trường cũng quay lại làm việc bình thường.
Cả xã hội đã ổn định hơn nhiều.
Tuy rằng các vị lãnh đạo ngồi tại đây chưa từng khen ông ta nhưng họ cũng không mù, đương nhiên thấy được năng lực của ông ta.
Xưa nay Vương Quế Sinh rất khiêm tốn, nhưng hôm nay lần đầu tiên ông ta phát biểu tròn mười phút tại cuộc họp.
Ông ta bắt đầu nói từ việc thành lập tổ công tác. Thời điểm đó đất nước vừa vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, tuy đa số người dân được ăn no nhưng nhìn chung vẫn tồn tại một số vấn đề nghiêm trọng.