Anh ta dứt khoát dùng phương pháp trốn tránh, ban ngày đi làm đúng giờ, tan làm là lập tức ra về, không đi dạo loanh quanh với bạn bè thì đi xem phim ăn cơm với Lưu Vân Vân.
Nhưng cuộc sống không có mục đích như vậy không kéo dài được lâu.
Tổ công tác là tổ chức mang tính toàn quốc, muốn giải tán cũng không phải chuyện nhỏ, trừ khi có chuyện còn nghiêm trọng hơn xảy ra, nếu không không thể chỉ phát một văn bản thông báo là xong. Vương Quế Sinh đã phái bảy tám người có năng lực dưới trướng ông ta đi chỗ khác, ông ta thì trấn thủ thủ đô, chỉ chưa tới một tháng đã hoàn thành một cái kết hoàn hảo.
Chẳng bao lâu sau, phía trên đã có lệnh điều động mới, Vương Quế Sinh sẽ tiếp nhận chức phó bộ trưởng bộ tài chính.
Tăng hai cấp so với chức cục trưởng cục bảo mật trước đây của ông ta.
Đối với tổ công tác Bình Thành, giải tán là chuyện rất đơn giản. Trong số những người dưới trướng cục trưởng Trương, một bộ phận là người anh ta điều tới khi bắt đầu, bây giờ chỉ cần điều về là được; Một bộ phận là nhân viên của các doanh nghiệp lớn, những người này cũng đã quay về đơn vị ban đầu; Bộ phận còn lại là được tuyển tới từ ngoài xã hội, tuy phúc lợi và đãi ngộ của bọn họ đều không tồi nhưng căn bản không có hợp đồng lao động mà là trực tiếp làm việc, chỉ cần bồi thường thêm chút tiền là được.
Còn cục trưởng Trương được thị trưởng Trần bổ nhiệm làm trợ lý thị trưởng.
Giải tán tổ công tác thì đơn giản, nhưng những ảnh hưởng của nó thì không.
Một đơn vị lớn bỗng biến mất, tin tức như vậy sẽ chẳng giấu được ai, chắc chắn xuất hiện đủ loại bàn tán. Đối với dân chúng mà nói, đây không phải một đề tài nói chuyện bình thường. Mỗi một người sinh ra đều là một cá thể có họ hàng thân thích, bạn học và bạn bè, rất nhiều người chỉ cần móc nối một chút là có thể có mối liên hệ với phạm nhân lao động cải tạo.
Về chuyện này, bộ phận có phản ứng lớn nhất vẫn là những phạm nhân lao động cải tạo ở nông trường. Ban đầu bọn họ là bị người của tổ công tác đẩy tới nông trường, bây giờ tổ công tác không còn nữa có phải bọn họ sắp được thả ra rồi không?
Suốt bốn năm qua, cuộc sống của những người này có sự thay đổi vô cùng lớn, phần lớn trong số họ đều được tiếp nhận nền giáo dục lành mạnh, có công việc danh giá, được mọi người tôn trọng. Bỗng một ngày họ trở thành phạm nhân lao động cải tạo, những tốt đẹp khi trước đã trở thành một giấc mộng ngắn ngủi. Giờ đây họ không chỉ mất thân phận địa vị mà còn phải ăn thức ăn như của lợn cả ngày, thậm chí có lúc còn không được ăn, phải vác bụng đói làm việc kiệt sức ngoài đồng.
Cuộc sống như thế bọn họ đã chịu đủ rồi.
Vậy nên khi nghe được tin tức này, mọi người đều thầm mừng trong lòng.
Nông trường các nơi bắt đầu rục rịch, nông trường Thanh Hòa cũng không ngoại lệ.
Bây giờ đã là thời điểm rét nhất trong năm, nhưng mùa đông năm nay khá ấm, từ đầu mùa đến giờ thời tiết không quá lạnh, hơn nữa mãi không có tuyết rơi nên đất không bị đông cứng. Từ vụ mùa bội thu đến giờ, trưởng nông trường Vương đã có được kinh nghiệm vô cùng quý báu, chỉ cần không ngừng khai hoang đất đai, diện tích nông trường được mở rộng bọn họ sẽ có nhiều lương thực hơn. Thế thì cho dù sau này số phạm nhân lao động cải tạo tăng lên cũng không phải chịu đói nữa.
Vậy nên anh ta ra lệnh chỉ cần đất không đóng băng thì bắt buộc phải ra ruộng làm việc.
Đương nhiên trưởng nông trường Vương không phải người nóng nảy, anh ta làm việc khá cẩn thận. Tuy những phạm nhân lao động cải tạo phải làm việc trong giá lạnh, nhưng một ngày ngoài ba bữa ra còn được cung cấp một cốc trà gừng nóng hổi. Hơn nữa anh ta cũng phát than củi theo đầu người, cho phép bọn họ đốt lửa giữ ấm trong phòng.
Bản thân trưởng nông trường Vương thì khá lười biếng, đặc biệt là mấy ngày gần đây, cả ngày anh ta chỉ ở trong phòng làm việc.