Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 631 - Chương 631:

Chương 631:

Hôm nay cấp dưới Tiểu Phù tới báo cáo tiến độ lao động.

Anh ta bất ngờ phát hiện hiệu suất làm việc mấy hôm nay giảm đáng kể.

“Trưởng nông trường Vương, anh không biết sao, bây giờ đám người này không dễ quản lý nữa đâu, không những không tích cực làm việc mà nói một câu là họ cãi lại một câu!”

Trưởng nông trường Vương vừa ăn lạc rang vừa cau mày hỏi: “Chuyện này là sao, có người náo loạn à?”

Chàng thanh niên gãi đầu, đáp: “Trông cũng không giống! Trưởng nông trường Vương, anh nghe chuyện tổ công tác Bình Thành giải tán chưa?”

“Cái gì!?”

Trưởng nông trường Vương vô cùng kinh ngạc, bởi vì đứng dậy quá mạnh mà cánh tay lật đổ cả nửa đĩa lạc rang.

Phải biết rằng người cân nhấc anh ta tới vị trí này là lãnh đạo cao nhất của tổ công tác Bình Thành - cục trưởng Trương, tổ công tác giải tán thì cục trưởng Trương phải làm sao? Sau này anh ta phải làm sao?

Trưởng nông trường Vương nhíu mày một cái, nói: “Cậu đi lấy tờ báo về dự thảo nghị quyết tới đây cho tôi!”

Nông trường có treo hai tờ báo, vốn dĩ ngày nào anh ta cũng xem. Có điều mấy hôm nay cha mẹ ở nhà gửi thư nói anh ta không nhận vợ không sao, nhưng con gái ruột thì phải quan tâm. Con bé năm nay đã bảy tuổi, suốt ngày kêu la đòi cha nên bọn họ quyết định để Thúy Hoa đưa con tới nông trường tìm anh ta.

Người đàn bà Thúy Hoa này ngay cả nhìn anh ta cũng không muốn nhìn, nhưng đứa con gái nhút nhát lại có gương mặt cực giống anh ta, dù thế nào cũng không ghét nổi.

Chỉ cần nghĩ tới Thúy Hoa và con gái sắp tới đây, trưởng nông trường Vương lại rất phiền lòng, chẳng muốn nghĩ gì cũng chẳng muốn xem gì.

Tiểu Phù chạy ra ngoài, lát sau đã cầm một xấp báo chạy vào.

Dù là chuyện quan trọng trong nước cũng không thể ngày nào cũng lên báo, huống hồ cuộc họp đã kết thúc cách đây hơn một tháng. Trưởng nông trường Vương lật đi lật lại, đọc kỹ các tờ báo một lượt cũng không tìm thấy tin tức liên quan, anh ta nửa tin nửa ngờ nói: “Tiểu Phù, chuyện này cậu nghe ai nói?”

Tiểu Phù lại gãi đầu, đáp: “Bây giờ tin tức này đã truyền khắp nơi!”

Trưởng nông trường Vương nhìn tiết trời mờ mịt bên ngoài, cau mày nói: “Như thế này đi, dù sao gần đây càng ngày càng lạnh, đất cũng chẳng mở rộng thêm được bao nhiêu. Chút nữa cậu đi thông báo cho mọi người nghỉ bắt đầu từ ngày mai, có điều cũng phải thông báo cho bọn họ không được làm loạn trong thời gian nghỉ ngơi, ai dám làm loạn sẽ bị giam giữ!”

Phòng giam ở nông trường nằm ở một góc nhỏ xa xôi, cách chỗ phạm nhân lao động cải tạo ở khoảng bốn năm trăm mét, bị bao vây ở tường cao kín.

Người bị nhốt ở đây thường là những người phạm tội lớn, đa số được chuyển tới từ nhà tù.

Nghiêm túc mà nói, ngoài thầy Lâm chồng Ngô Thanh Phương ra thì có rất ít phạm nhân lao động cải tạo bị nhốt ở đây.

Cho dù là thầy Lâm cao to vạm vỡ, bị nhốt trong đó gần một năm cũng đã trở nên rất quy củ, không chỉ vậy còn thường viết bài ủng hộ các chính sách của chính quyền. Nếu nói không phải vì anh ta sợ mà là thông minh lên thì có ai tin?

Người trong nông trường Thanh Hòa quả thực vô cùng hoang mang.

Tuy ai cũng muốn được ra ngoài nhưng trong đó có một bộ phận cấp thiết hơn cả.

Trong đó có cả chủ nhiệm Lưu.

Nhưng khôi phục thân phận và địa vị không phải điều quan trọng nhất khiến chủ nhiệm Lưu muốn ra ngoài, có một chuyện ông ta muốn làm là đích thân tới hỏi vợ cũ và con gái. Những năm nay biểu hiện của ông ta không phải là hoàn mỹ nhưng lương mỗi tháng đều gửi cho vợ cũ, cũng cực kỳ quan tâm con gái, công việc tại nhà máy dược bây giờ của con gái cũng là do ông ta cố gắng nhờ vả khắp nơi mới được.

Tại sao hai người đó lại xem như ông ta đã chết?

Đã hơn bốn năm ở nông trường, không ai hỏi han cũng chẳng ai tới thăm, ông ta đã trở thành trò cười của người khác.

Bình Luận (0)
Comment