Vậy nên, nghe tin tổ công tác giải tán, nông trường cũng thông báo được nghỉ từ ngày mai, hai chuyện này khiến chủ nhiệm Lưu mộng tưởng, ông ta lập tức kích động kéo Tiểu Phù hỏi: “Tổ công tác giải thể có phải chúng tôi cũng sẽ được thả ra không?”
Loại chuyện này đương nhiên Tiểu Phù không thể trả lời, chỉ có thể bực bội đáp lại: “Ông già, ít nghĩ về chuyện này đi, nếu không ông sẽ là người đầu tiên bị giam đó!”
Thật ra không chỉ có nông trường mà trong trường học cũng đang bàn luận về chuyện này rất nhiều.
Đối với Triệu Trân Trân, cô có cảm giác như được sống lại một lần nữa.
Kiếp này rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng cô không ngờ phong trào này lại kết thúc nhanh như vậy.
Kết thúc hay lắm!
Dù Vương Văn Quảng đã khôi phục lại thân phận, nhưng chỉ cần phong trào còn kéo dài ngày nào trái tim cô còn bất an ngày đấy.
Đối với tin tức này, hiệu phó Dương vui buồn lẫn lộn.
Rất nhiều giáo viên trong trường đều rất giỏi, hiệu phó Dương thấy tiếc cho bọn họ, với lý lịch như thế, bọn họ bị nhốt ở nơi nhỏ thế này quả thực rất thiệt thòi! Bây giờ tổ công tác đã giải tán, có lẽ những người này sắp được khôi phục trong sạch, nhưng nếu bọn họ được khôi phục trong sạch, thân phận được khôi phục đương nhiên sẽ rời khỏi nông trường, hơn nữa cũng sẽ dắt theo cả con họ đi.
Nói cách khác, đến lúc đó trường tiểu học nông trường của bọn họ không chỉ không có giáo viên mà cả học sinh cũng không.
Dương Quang Thắng sẽ lần nữa trở thành tư lệnh cô độc.
Triệu Trân Trân thì nhận được một lệnh điều động trong tình huống không hề có chút chuẩn bị nào.
Cô bị điều tới ban thư ký của thị chính Bình Thành, nhậm chức phó tổng thư ký.
Triệu Trân Trân không dám tin vào mắt mình, chức vụ này ngang với chức bí thư huyện ủy rồi, cán bộ cấp mười sáu, có nghĩa là cô lại tăng thêm một cấp!
Lại nói tiếp, được thăng chức là chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng Triệu Trân Trân thật sự mừng không nổi.
Một hai năm gần đây, khó khăn lắm cô mới có được sự tự tin, nhưng chút tự tin ấy lại hoàn toàn tan biến trước lệnh điều động này.
Nói năng lực làm việc của cô bình thường còn được, muốn cô viết văn, cô đương nhiên cũng có thể viết, chỉ là trình độ không cao mà thôi.
Cũng không biết thị trưởng Trần suy nghĩ thế nào, sao lại chọn trúng cô!
“Văn Quảng! Anh nói xem em thật sự có thể đảm đương được vị trí này sao?” Triệu Trân Trân vừa làm xong một câu toán, cô cau mày nói.
Vương Văn Quảng thả hai tay ra, cười nói với cô: “Trân Trân, em chắc chắn sẽ làm được, hơn nữa còn có thể làm tốt là đằng khác!”
Triệu Trân Trân lại cảm thấy không dễ như chồng nói.
Tổng thư ký của thị chính Bình Thành bây giờ họ Phí, Triệu Trân Trân từng gặp anh ta vài lần. Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tốt nghiệp khoa Trung văn đại học Bình Thành, trước giờ làm việc rất nhanh nhẹn, hơn nữa năng lực phản xạ cực mạnh, mỗi ngày đều sắp xếp công việc của thị trường Trần đâu vào đấy.
Ngoài ra, anh ta còn là cây bút hàng đầu trong chính phủ, mỗi bài viết đều vô cùng đặc sắc.
Cùng làm việc với người thông minh như vậy, năng lực của cô thực sự quá yếu!
Thấy vợ mình vẫn đang buồn rầu, Vương Văn Quảng lại cười nói: “Không thì thế này đi, nếu em thật sự không muốn đi hoặc cảm thấy mình không thể làm tốt thì dứt khoát báo với cấp trên, anh tin là họ sẽ không làm khó em đâu!”
Anh vừa dứt lời, Triệu Trân Trân đã hung hăng trừng anh, nói: “Văn Quảng, anh và em đều là cán bộ nhà nước, đất nước muốn chúng ta làm công việc gì chúng ta buộc phải phục tùng mệnh lệnh của tổ chức! Không thể chỉ lo cho lợi ích của bản thân! Em không thể phụ sự kỳ vọng của chính phủ và thị trưởng Trần được!”
Vương Văn Quảng lại cười nói: “Em nghĩ như thế là đúng!
Thật ra anh muốn nói em cũng không cần lo lắng như vậy, tổng thư ký Phí giỏi như thế, vừa hay em có thể học hỏi từ anh ta. Hơn nữa hai người là cộng sự trong công việc, có thể hỗ trợ cho nhau là được, như em và hiệu phó Dương bây giờ không phải cũng rất tốt sao?”