Triệu Trân Trân thấy lời anh cũng có lý, cô cầm sách bài tập lên, vui mừng nói: “Văn Quảng, em đã học hết giáo trình cấp ba rồi!”
Vương Văn Quảng đi tới ôm vai cô, hôn lên trán cô một cái rồi nhỏ giọng nói: “Trân Trân! Anh biết tiềm năng của em lớn đến nhường nào.”
Ba đứa con đều đang ở phòng chính học bài, chỉ có Kiến Minh đang ngồi trên giường, cậu nhóc thấy cha thơm mẹ thì vội vàng nhảy xuống giường chạy tới, mãi đến khi cha và mẹ đều thơm cậu nhóc vài cái mới mãn nguyện chìm đắm trong thế giới rubik của mình.
Triệu Trân Trân đã hạ quyết tâm tới Bình Thành làm việc, nhưng còn một vấn đề phải giải quyết.
Đó chính là vấn đề đi hay ở của bốn đứa con cô.
Kiến Dân đã lên lớp tám, một năm nữa cậu bé sẽ vào cấp ba, nếu tiếp tục học khối cấp hai của trường tiểu học nông trường, cậu bé chỉ có thể thi vào trường trung học số một Huệ Dương, đến lúc đó cậu bé cũng không tiện đi học. Trường trung học số một Huệ Dương tuy không tồi, nhưng chất lượng dạy học hoàn toàn không thể nào bằng trường trung học trực thuộc đại học Bình Thành.
Vậy nên Kiến Dân buộc phải đi cùng Triệu Trân Trân, Kiến Minh còn quá nhỏ, cô không yên tâm nên chắc chắn cậu nhóc cũng sẽ đi cùng cô.
Hai vợ chồng bàn bạc suốt vài ngày, cuối cùng cũng đạt được nhất trí. Kiến Dân và Kiến Minh cùng Triệu Trân Trân về Bình Thành. Kiến Quốc và Kiến Xương do Vương Văn Quảng phụ trách chăm sóc.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ là tụi trẻ không đồng ý!
Vương Kiến Dân trước giờ rất hiểu chuyện nghe thế thì im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ! Con không về cùng mẹ đâu! Con thấy trường bây giờ rất tốt! Đặc biệt các thầy cô dạy rất hay, cực kỳ phù hợp với tiến độ học của con!”
Kiến Quốc tuy thấy trường và thầy cô đều tốt nhưng thằng bé không muốn ở với cha, bởi vì cha hơi thiên vị, trông cha có vẻ tốt với tất cả bọn chúng nhưng trên thực tế cha thích anh và em tư hơn, điều này thằng bé đã quan sát thấy từ lâu. Vậy nên thằng bé muốn đi cùng mẹ: “Mẹ! Con không ở lại đâu, con muốn đi Bình Thành cùng mẹ cơ!”
Kiến Xương thì khá bối rối, thằng nhóc vừa không nỡ xa thầy cô, bạn bè bây giờ vừa không muốn phải rời khỏi mẹ, thằng nhóc liến thoắng nói: “Mẹ! Tại sao công việc của mẹ cứ đổi đi đổi lại vậy, có phải cấp trên có ý kiến với mẹ không? Bọn họ xấu xa thật đó!”
Nghe con trai nói vậy, Triệu Trân Trân cười bất lực, cô nói: “Các con, mẹ cũng không muốn phải rời xa các con, nhưng mẹ không chỉ là mẹ của các con mà còn là Đảng viên, là cán bộ nhà nước, mẹ bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của cấp trên! Vậy nên mẹ phải đi Bình Thành! Nhưng các con có hai lựa chọn, có thể chọn ở lại cũng có thể chọn đi cùng mẹ!”
Kiến Minh tuy cũng không nỡ xa thầy Chương, nhưng dù sao cậu nhóc còn chưa tròn mười tuổi, không được gặp mẹ cậu nhóc sẽ buồn hơn, cuối cùng câu đầu tiên cậu nhóc nói là: “Mẹ! Con về với mẹ!”
Kiến Quốc cũng gật đầu, nói: “Con cũng về với mẹ!”
Kiến Dân cau mày nói: “Mẹ, con có thể đi cùng mẹ, nhưng trước khi đi con có thể dẫn bạn về nhà chơi không?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Được chứ, con báo trước với mẹ để mẹ chuẩn bị chút đồ ăn!”
Vương Kiến Dân gật đầu, ấn đường đang nhăn lại cũng dãn ra.
Kiến Xương nghe thấy anh trai và em trai đều muốn đi cùng mẹ, đương nhiên cũng không chịu ở lại với cha, gần đây thằng nhóc tập trung học hội họa nhiều hơn nên việc học cũng bị ảnh hưởng. Về việc này mẹ sẽ không nói nhiều nhưng cha thì khác, cha sẽ đen mặt phụ đạo môn chính cho thằng nhóc. Có lúc thằng nhóc nghe không kịp hiểu, cha sẽ quát mắng thật lâu!
Tuy gần đây cha càng ngày càng đẹp trai, nhưng thằng nhóc cũng không muốn một mình ở cùng cha đâu!
Vương Văn Quảng không ngờ cả bốn đứa con đều không chọn mình!
Anh thừa nhận mình không phải một người cha tốt, trước giờ rất ít chăm sóc các con.