Bây giờ vì áy náy, muốn bồi thường cho các con nên gần đây hầu như anh dành toàn thời gian ở bên chúng, một nửa thời gian dành để vui chơi, nửa còn lại anh dạy con học bài.
Nói đến dạy học, thật ra anh chỉ dạy mình Kiến Quốc. Bởi Kiến Dân và Kiến Minh đều rất thông minh, không chỉ có thể tự hoàn thành bài tập mà còn làm không sai một bài nào. Đặc biệt là Kiến Minh mới sáu tuổi, theo học Chương Văn Điền hai năm đã học gần hết giáo trình môn toán cấp hai, ngoài ra cậu nhóc còn học thêm không ít kiến thức ngoài sách vở. Có lúc Kiến Dân tò mò xem bài tập của em trai, phát hiện có một số đề chính mình cũng chưa học đến. Kiến Xương thì ngược lại, tuy thằng nhóc giỏi hội họa nhưng môn văn hóa lại kém nhất trong bốn đứa, đầu óc cũng không quá thông minh mà hơi chậm chạp, một câu thường phải giảng hai, ba lần thằng nhóc mới hiểu. Anh chỉ kèm thằng nhóc hai lần là mất kiên nhẫn, có một lần anh mắng Vương Kiến Xương khiến thằng nhóc khóc một trận to, từ đó không chịu để anh dạy học nữa.
So với ba đứa còn lại, Kiến Quốc có vẻ khá bình thường, thằng bé không quá thông minh nhưng tuyệt đối không phải ngốc, chỉ cần cố gắng một chút là có thể đạt được thành tích tốt. Vương Văn Quảng chỉ giảng một lần là thằng bé đã hiểu, thỉnh thoảng còn biết suy một ra ba. Nói tóm lại, dạy phụ đạo cho Kiến Quốc là việc khiến anh có cảm giác thành tựu nhất bây giờ.
Nhưng đứa nhóc này cũng không chọn anh!
Triệu Trân Trân tới ôm Kiến Quốc và Kiến Xương vào lòng, nói: “Mẹ cũng muốn đưa các con theo, nhưng đến Bình Thành mẹ sẽ rất bận, có lẽ không thể chăm sóc tốt cho các con được!”
Vương Kiến Quốc lập tức nói: “Mẹ, con không cần mẹ chăm sóc, con không chỉ biết tự chăm sóc mình mà còn có thể giúp mẹ làm việc nhà!”
Kiến Xương cũng nói theo: “Mẹ, con cũng lớn rồi, con cũng không cần mẹ chăm sóc!”
Triệu Trân Trân bất đắc dĩ cười, cô nhìn sang chồng mình.
Vương Văn Quảng nhìn Vương Kiến Quốc rồi nói: “Nhị Bảo! Nếu đi Bình Thành cùng mẹ, dù con có thể chăm sóc bản thân cũng có thể giúp đỡ mẹ làm việc nhà, nhưng mẹ bận sẽ không có thời gian dạy con học bài. Cha thì khác, cha là cấp trên không cần tăng ca, cha có thời gian dạy con học bài, chẳng phải gần đây thành tích của con đã tiến bộ sao? Nếu để cha dạy con một năm, nói không chừng con có thể vượt qua anh đó!”
Từ nhỏ Vương Kiến Quốc đã sống trong cái bóng của anh trai thông minh, nếu vượt qua được anh trai thì tốt quá!
“Cha, con thật sự có thể vượt được anh sao?” Kiến Quốc nửa tin nửa ngờ hỏi.
Vương Văn Quảng chột dạ nhìn con trai cả, gật đầu trả lời: “Đúng vậy, chỉ cần con cố gắng thì chắc chắn có thể!”
Vương Kiến Dân không đồng ý với câu này, nhưng cậu bé không muốn cãi lời cha nên chỉ quay mặt đi.
Lời khuyên của cha đã khiến Vương Kiến Quốc động lòng, thằng bé nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, do dự một lúc lâu mới nói nhỏ: “Cha, con ở lại với cha, nhưng sau này lúc dạy học cha đừng nghiêm mặt được không?”
Đứa trẻ này, còn biết nhân cơ hội đòi quyền lợi cơ đấy!
Nhưng dưới tình huống bây giờ, Vương Văn Quảng không thể nào không đồng ý, không chỉ đồng ý mà còn phải có thái độ tốt, anh nói: “Được, Kiến Quốc yên tâm, cha sẽ học mẹ, sau này sẽ kiên nhẫn hơn có được không?”
Khuyên được Kiến Quốc, Vương Văn Quảng lại hướng ánh mắt dịu dàng về phía Kiến Xương.
Vương Kiến Xương rất không quen cha như vậy, người thằng nhóc run lên, vội trốn sau người Triệu Trân Trân.
“Tam Bảo! Con còn muốn học vẽ với thầy Điền không?”
Kiến Xương kéo một góc áo của mẹ, không chút do dự trả lời: “Con muốn ạ!”
Vương Văn Quảng tiếp tục nói: “Nếu con tới Bình Thành với mẹ thì không thể học vẽ với thầy Điền nữa đâu. Hơn nữa theo cha biết, trình độ của giáo viên mỹ thuật trường tiểu học trực thuộc trường đại học rất bình thường, có lẽ không thể chỉ bảo nhiều cho con. Kiến Xương, con có muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng không?”
Vương Kiến Xương lại dứt khoát trả lời: “Con muốn ạ!”