Lúc này Vương Văn Quảng như nắm chắc phần thắng, nói tiếp: “Tam Bảo, nếu con đã muốn tiếp tục học vẽ với thầy Điền, còn muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng thì nên ở lại đây, cha nói có đúng không?”
Vương Kiến Xương ló đầu ra từ sau người mẹ, thằng nhóc ra sức lắc đầu, nói: “Không đúng! Con muốn đi với mẹ cơ!”
Vương Văn Quảng nhíu mày, hỏi lại: “Tam Bảo, con không muốn học vẽ với thầy Điền cũng không muốn làm họa sĩ nổi tiếng nữa sao?”
Vương Kiến Xương dẩu môi nói to: “Con muốn!”
Vương Văn Quảng vội nói: “Vậy con ở lại đi.”
Kiến Xương lắc đầu lần hai: “Không đâu! Con muốn đi với mẹ!”
Vương Văn Quảng thở dài, anh nhìn Kiến Xương kháu khỉnh bụ bẫm, cảm thấy đoạn hội thoại này không thể tiếp tục kéo dài thêm.
Triệu Trân Trân cười mỉm với chồng, cô xoa đầu Kiến Xương rồi nói: “Tam Bảo! Không phải con rất thích ăn sủi cảo cha làm sao, nếu con ở lại, tuần nào cha cũng làm sủi cảo thịt cho con ăn!”
Vương Kiến Xương hơi tức giận nhìn mẹ, đáp: “Mẹ! Sủi cảo cha làm chẳng ngon chút nào, con không thích ăn!”
Vương Văn Quảng nghe thấy thế thì hơi tức giận, anh cầm cốc nước một hơi uống hết.
Kiến Xương tủi thân dựa đầu vào lòng mẹ, nói: “Mẹ, có phải mẹ không cần Kiến Xương nữa không?”
Triệu Trân Trân ôm thằng nhóc vào lòng, hôn lên gương mặt bụ bẫm của cậu nhóc, nói: “Tuyệt đối không bao giờ, mẹ yêu cả bốn đứa, không có chuyện không cần đứa nào, các con đều là con của cha mẹ đúng không? Bây giờ mẹ và cha phải chia xa một thời gian vì công việc, các con không ở lại cha sẽ rất đau lòng, các con không chọn cha là vì không cần cha nữa sao?”
Kiến Xương òa khóc, nói: “Mẹ, con thích cha, con cần cha, nhưng con thích mẹ hơn cơ! Con muốn đi với mẹ!”
Triệu Trân Trân lấy khăn lau tay lau nước mắt cho thằng nhóc, cô vỗ nhẹ lưng Kiến Xương rồi nói: “Tam Bảo đừng khóc, em con còn không khóc nhè, mẹ cũng chưa đi ngay, hôm nay chúng ta không nói chuyện này nữa được không?”
Bởi thái độ của Kiến Xương, Triệu Trân Trân cũng có chút dao động, thật ra các con đã lớn, cũng không cần cô quá lo về vấn đề sinh hoạt. Kiến Dân thì không cần nói, không chỉ có thể chăm sóc bản thân mà còn có thể giúp cô chăm nom hai em trai. Thật ra hai đứa nhỏ cũng không nhỏ nữa, Kiến Xương sắp mười tuổi, cũng đã là học sinh lớp ba, Kiến Minh cũng đã sắp sáu tuổi.
Công việc trong thị chính có bận đến đâu cũng không thể ngày nào cũng tăng ca, cuối tuần không được nghỉ ngơi đâu nhỉ?
Tối đó sau khi các con đã ngủ hết, Triệu Trân Trân mới nói suy nghĩ này của mình với chồng.
Vương Văn Quảng không nói đồng ý hay không, anh im lặng một lúc rồi nghiêng người nhẹ thơm trán vợ, nói: “Trân Trân, thật ra không chỉ là các con, anh cũng không nỡ để em đi!”
Triệu Trân Trân nắm chặt tay chồng, đáp: “Văn Quảng, thật ra em cũng không nỡ đi, nhưng...”
Thật ra trước đây cô từng bỏ lỡ một cơ hội, vậy nên lần này cô chắc chắn phải nắm chặt nó.
Thấy cô khó xử, Vương Văn Quảng cười, anh đưa tay nhéo gương mặt nhẵn nhụi của cô: “Trân Trân, có lẽ em không biết, lần đầu gặp nhau anh đã cảm thấy em không phải người bình thường. Em thấy mắt nhìn của anh tốt chưa, bây giờ em đã là phó tổng thư ký thị chính thành phố, nói không chừng sau này sẽ còn lên cao hơn nữa!”
Triệu Trân Trân hơi cau mày không nói gì.
Được sống lại một lần, quả thực cô đã lập kế hoạch cho việc học và công việc của mình. Trong kế hoạch của cô, nếu có cơ hội được quay lại Bình Thành, sau khi tự học giáo trình của tiểu học, cấp hai và cấp ba cô sẽ đăng ký học đại học tại chức, lấy được bằng tốt nghiệp đại học cô đã rất mãn nguyện. Còn về công việc, trước đây cô hy vọng có thể làm chủ tịch công đoàn trường đại học, bây giờ cô mong có cơ hội được làm hiệu trưởng của một trường trung học.
Chẳng ngờ lệnh điều động tới nhanh như vậy.
Giống như một con chim non đang rèn luyện bản thân từng chút một, nhưng trong lúc cô hoàn toàn chưa sẵn sàng đã có một cành ô liu vươn tới.