Phản ứng đầu tiên sau khi cô nghe thấy đánh giá của chồng chính là ngạc nhiên, ngay sau đó cô lại cho rằng Vương Văn Quảng đang nói đùa, cô bĩu môi cười, nói: “Vậy sao, nhìn thấy em bán đồ ăn giúp thím ở nhà ăn anh đã cảm thấy sau này em có thể làm phó tổng thư ký, vậy nên anh mới cưới em đúng không?”
Vương Văn Quảng cười ha ha, ôm chặt vợ vào lòng.
Bọn nhỏ không giấu được bí mật, đặc biệt là Kiến Xương cuối cùng cũng được mẹ nhượng bộ đồng ý đưa thằng nhóc về Bình Thành. Vương Kiến Xương rất vui, tan học xong, thằng nhóc sang nhà ông Hà đối diện, tìm chị gái nhà hàng xóm chủ động đề nghị: “Chị Mai Mai, em vẽ cho chị một bức tranh nhé!”
Hà Mai Mai rất vui, từ lâu cô bé đã muốn nhờ Kiến Xương vẽ cho mình một bức tranh, cô bé đã nhờ Kiến Xương hai lần mà thằng nhóc đều nói không có thời gian.
“Tam Bảo, em đợi một chút, để chị về thay quần áo mới!”
Mặc dù còn một tháng nữa mới đến Tết, nhưng lần trước Hà Khánh Hải đi miền Nam về đã mua cho con gái một bộ quần áo rất đẹp, nói là quà năm mới. Hà Mai Mai rất thích, cô bé vẫn luôn cất cẩn thận trong tủ quần áo chưa nỡ mặc lần nào.
Vương Kiến Xương lấy bảng vẽ từ ba lô ra, nhìn mái tóc bù xù của cô bé, nói: “Chị Mai Mai, chị chải tóc đi!”
Hà Mai Mai đặt cặp sách xuống chạy vào phòng, nhanh chóng mặc áo bông màu hồng cha mới mua cho, cũng cẩn thận chải lại hai bím tóc.
Vương Kiến Xương để Hà Mai Mai ngồi trước mặt mình, thằng nhóc nhóc quan sát cô bé một lúc mới nghiêm túc cúi đầu vẽ.
Hà Mai Mai sợ Kiến Xương vẽ mình xấu nên không dám cử động, kiên trì giữ tư thế cười mỉm suốt nửa tiếng đến mức thịt trên mặt cũng bắt đầu đau.
Nhưng Vương Kiến Xương không hài lòng, cậu nhóc cau mày nói: “Chị Mai Mai! Chị cười xấu quá.”
Hà Mai Mai hơi xấu hổ, dứt khoát không cười nữa. Nhưng không ngờ lúc này Kiến Xương lại cười nói: “Đúng! Như vậy mới tự nhiên!”
Vẽ suốt một tiếng đồng hồ, rốt cuộc Kiến Xương cũng hoàn thành bức vẽ, thằng nhóc vui vẻ đưa tranh cho Mai Mai, nói: “Chị Mai Mai, chị xem có hài lòng không?”
Hà Mai Mai cẩn thận nhìn bức tranh vài giây, không tìm được chỗ nào không hài lòng, cô bé cười nói: “Cảm ơn Kiến Xương nhiều nha! Đợi nghỉ Tết xong, cha sẽ dẫn chị đi chơi ở Thượng Hải, em muốn quà gì nào?”
Vương Kiến Xương lắc đầu, đáp: “Chị Mai Mai, em sắp về Bình Thành với mẹ rồi!” Hà Mai Mai sững sờ, vội hỏi: “Thế sao? Cả nhà em đều đi à?”
Kiến Xương lắc đầu, đáp: “Không phải, anh hai ở lại với cha, còn em, anh cả và em tư về với mẹ!”
Nghe thấy thế, Hà Mai Mai lập tức trở nên buồn bã. Cô bé rất thích Triệu Trân Trân, tuy ở trường cô rất nghiêm khắc, là hiệu trưởng Triệu mà mọi người đều tôn trọng, nhưng khi về nhà dì Triệu rất hiền lành. Lúc học bài nếu có bài khó cô bé sẽ đi tìm cha, cha không ở nhà cô bé sẽ tới tìm Kiến Dân hoặc Kiến Quốc.
Nhưng có một số chuyện, cô bé chỉ có thể nói với dì Triệu. Ví dụ như cô bé nhớ mẹ, ví dụ như cô bé không thích cha tìm người mới, hoặc rất bất mãn về việc bà Hà thường xuyên chơi bài, thậm chí có lúc có mâu thuẫn với bạn bè cô bé cũng kể với Triệu Trân Trân.
Lần nào dì Triệu cũng rất kiên nhẫn lắng nghe, sau đó kiên nhẫn khuyên bảo cô bé.
Mỗi lần được dựa vào lòng Triệu Trân Trân cô bé đều nghĩ, giá như dì Triệu là mẹ cô bé thì tốt quá!
Đáng tiếc dì Triệu phải đi rồi!
Kiến Xương biết Hà Mai Mai rất thích mẹ mình, không dưới một lần thằng nhóc thấy mẹ ôm Hà Mai Mai, thật sự khi ấy thằng nhóc rất không vui, có điều bây giờ thấy Hà Mai Mai buồn thì thằng nhóc lại thấy mình nên an ủi cô bé.
Vương Kiến Xương đang cau mày nghĩ xem nên an ủi thế nào thì bỗng nhớ tới chuyện mình nghe được khi người lớn nói chuyện, cậu nhóc nói: “Chị Mai Mai, chị đừng buồn nữa, em nghe nói chị sắp có mẹ mới đúng không?”