Cuối cùng Hà Khánh Hải cũng tìm được người mới, đó là một y tá trong bệnh viện, là một người phóng khoáng rất tình nghĩa, đối xử với Hà Mai Mai cũng khá tốt.
Hà Mai Mai nhăn mũi, tâm trạng càng xấu đi!
Cô bé không thích dì Lý, trước mặt ông bà nội và cha dì ta rất tốt với cô bé, nhưng chỉ cần rời khỏi tầm mắt của những người đó, dì ta sẽ không thèm để ý cô bé nữa.
Kiến Xương nhớ tới hôm nay tan làm xong mẹ sẽ làm bánh rán, lúc này chắc cũng đã sắp xong, thằng nhóc nghĩ thầm nếu còn không về chỉ sợ không kịp ăn nữa, thằng nhóc vội vàng cất đồ vẽ rồi nói: “Chị Mai Mai, em về trước đây!”
“Thầy Dương, đây là bảng tổng kết quỹ của trường từ khi thành lập tới giờ, nếu có gì thắc mắc thầy có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào!” Triệu Trân Trân lấy ra một tập tài liệu từ trong tủ, cười nói.
Dương Quang Thắng đứng trước bàn, ông ta không cầm tài liệu mà cau mày nói: “Hiệu trưởng Triệu! Cô nhất định phải đi sao?”
Triệu Trân Trân gật đầu, đáp: “Đây là sắp xếp của thị chính thành phố, chúng ta đều phải nghe theo lệnh của cấp trên!”
Dương Quang Thắng ngồi xuống ghế bên cạnh, cười nói: “Cũng đúng, hiệu trưởng Triệu được thăng cấp, nên chúc mừng mới phải!”
Triệu Trân Trân đương nhiên nghe ra bất mãn trong giọng ông ta, cô cười đáp: “Tôi đã viết thư tiến cử nộp lên trên, nếu không có gì ngoài ý muốn, tôi đi rồi thầy sẽ trở thành hiệu trưởng!”
Theo lý thuyết, chuyển từ hiệu phó thành hiệu trưởng, Dương Quang Thắng nên vui mới phải, nhưng ông ta chỉ miễn cưỡng cười, bày tỏ: “Hiệu trưởng Triệu, chúng ta đã làm việc với nhau hai năm, hai bên cũng đã khá hiểu nhau, con người tôi tuy nhiều tật xấu, có lúc cũng hay nói nhảm, nhưng không thể nói ra ngoài tôi sẽ vô cùng khó chịu!”
Triệu Trân Trân xua tay với ông, nói: “Thầy muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!”
Dương Quang Thắng lập tức nói: “Hiệu trưởng Triệu, vấn đề thứ nhất, có phải người trong nông trường sắp được khôi phục thân phận hay không? Vấn đề thứ hai, sau khi được khôi phục thân phận họ sẽ lập tức rời khỏi nông trường, vậy nếu họ rời đi, trường của chúng ta có nhất thiết duy trì tiếp hay không? Và nếu có, cấp trên sẽ ủng hộ chúng ta như thế nào?”
Giống như việc ông vất vả trồng một trang trại hoa màu, đến lúc sắp thu hoạch lại có người nói đây là đất nhà họ. Bây giờ mỗi khi nghe thấy tiếng đọc sách trong các lớp học và những đứa trẻ vui vẻ nô đùa ngoài sân, trong đầu ông ta chỉ nghĩ tới câu này.
Có điều tuy tiếc những học sinh này, nhưng ông ta có thể nghĩ cách tuyển sinh, bởi vì lớp học thêm mùa hè tổ chức khá tốt nên có không ít học sinh mới chuyển tới, trường bây giờ cũng đã có độ nổi tiếng nhất định.
Thật ra nếu so với tiền và nguồn học sinh, khó khăn nhất vẫn là đội ngũ giáo viên. Hiện giờ giáo viên trường họ ai cũng rất giỏi, nếu những giáo viên này đi hết chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới chất lượng dạy học của trường, hơn nữa uy tín trường cũng sẽ giảm với phụ huynh học sinh.
Đối với hai vấn đề hiệu phó Dương nói tới, cô không thể đưa ra đáp án cụ thể nào, nhưng cô thấy thành lập một trường học không hề dễ dàng, đặc biệt là hiệu phó Dương đã dành rất nhiều tâm huyết cho ngôi trường này, nên cô nói: “Thầy Dương, thầy đừng sốt ruột, hai vấn đề này của thầy thực ra cũng chỉ là một: lo lắng trường học sau này của chúng ta sẽ không thể tiếp tục tồn tại nữa. Bây giờ tôi không thể cho thầy một đáp án chính xác, có điều sau khi về Bình Thành tôi sẽ xin ý kiến của cấp trên, đến lúc đó dù kết quả thế nào tôi cũng sẽ thông báo cho thầy đầu tiên!”
Dương Quang Thắng gật đầu, cầm tập tài liệu quay người rời đi.
Triệu Trân Trân thở dài, tiếp tục viết báo cáo công việc.
Cuối cùng cũng tới ngày rời đi.
Hôm nay trời vừa sáng, cả nhà họ đã lặng lẽ xuất phát.