Lần này Triệu Trân Trân đi không tính là chuyển nhà, nhưng chắc chắn sau này cô sẽ không quay về nữa, vậy nên tất cả đồ đạc của ba đứa nhóc cũng như đồ vật của cô đều được đóng vào trong bao bố, tổng cộng ba bao to.
“Trân Trân, em cẩn thận! Nào, Đại Bảo, Nhị Bảo, mau giúp mẹ các con một tay!” Vương Văn Quảng khiêng một bao lên chiếc xe ba bánh mượn được, thấy vợ cũng đang kéo một bao ra ngoài, anh vội gọi hai anh em.
Về chỗ ở của bốn mẹ con tại Bình Thành, Triệu Trân Trân đã viết một đơn xin, tuy bây giờ cô và Vương Văn Quảng đều không còn là công nhân viên chức ở đại học, nhưng khu tập thể trường đại học hiện còn đang để trống, xét tới vấn đề học của ba đứa con, cô xin được ở tại đó.
Cấp trên đương nhiên phê chuẩn thư xin phép của cô.
Cả nhà họ ngồi xe tới Bình Thành, lúc tới cũng đã hơn một giờ chiều.
Triệu Trân Trân lấy chìa khóa mở ổ khóa đã bị phủ một lớp bụi dày: “Bất tri bất giác đã ba, bốn năm trôi qua!”
Vương Văn Quảng cười nói: “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật!”
Căn phòng nhiều năm không có người ở chỉ toàn bụi bặm, Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân hướng dẫn các con cùng nhau dọn dẹp phòng, đến sẩm tối mới coi như khôi phục được trạng thái sáng sủa sạch sẽ như trước.
Vương Kiến Xương kích động nằm xuống giường cũ của mình, nói to: “Chiếc giường này ngắn quá, con thật sự cao lên không ít!”
Kiến Minh đứng bên cạnh bĩu môi, chỉ vào giường của mình nói: “Anh ba, giường của em mới thật sự ngắn nè, bây giờ còn không đủ em nằm!”
Vương Kiến Quốc thấy thế thì vô cùng ngưỡng mộ, bây giờ thằng bé rất hối hận vì đã chọn theo cha!
“Anh cả! Anh mau tới xem giường của anh có nhỏ không?” Vương Kiến Xương vòng qua anh hai kéo góc áo anh cả.
Vương Kiến Dân thấy hành vi của hai em trai hơi trẻ con, đành nói: “Con người lớn lên đương nhiên sẽ cao hơn, có gì lạ đâu?”
Kiến Quốc thấy anh cả nói rất đúng, thằng bé làm mặt xấu với em trai, sau đó cười nói: “Anh, chúng ta đi tìm Diệp Trình chơi đi!”
Vương Kiến Dân gật đầu.
Kiến Xương cũng nhảy xuống giường ngay tức khắc: “Em cũng muốn đi!”
Chỉ có Kiến Minh còn đang rất hứng thú nghiên cứu giường của mình.
Ba đứa nhóc vừa ra khỏi cổng nhà thì gặp Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu.
So với mấy năm trước, hiện giờ hai đứa đã cao và cường tráng hơn không ít.
“Đại Bảo, Nhị Bảo! Các em về rồi à?” Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu thấy bọn chúng thì rất vui mừng.
Trẻ nhỏ không ghi thù, Kiến Quốc đang định cười nói thì cánh cửa nhà bên cạnh mở ra, chị Lưu một mặt không vui vẻ gì hét lớn với hai con trai: “Đại Ngưu Nhị Ngưu, lề mề ở đó làm gì đó? Tan học rồi còn không về nhà hả?”
Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu hiển nhiên đã quen với điều ấy, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, thậm chí trong mắt Lưu Đại Ngưu còn lóe lên một tia phiền chán.
Lưu Nhị Ngưu cười với mẹ, nói: “Mẹ! Mẹ xem, Kiến Dân Kiến Quốc về rồi này!”
Vương Kiến Xương bị lãng quên nãy giờ rất không vui, nói: “Còn em nữa, em cũng về rồi đây!”
Hôm nay vì ốm nên chị Lưu không đi làm, ngủ mê man cả ngày, chị ta vừa mới dậy không lâu nên đương nhiên không biết nhà hàng xóm đã quay lại, cũng không nhìn kỹ mấy đứa trẻ cạnh con mình. Nghe Nhị Ngưu nói thế, chị ta vội nhìn đánh giá, ồ đúng là ba đứa trẻ nhà họ Vương.
Có điều khiến chị ta ngạc nhiên là mấy đứa trẻ nhà họ Vương đều rất khỏe mạnh, quần áo cũng chỉnh tề, vừa nhìn là biết trẻ con nhà có điều kiện không tồi.
Chị ta cau mày, dùng tay chỉnh lại tóc tai, cao giọng nói: “Ái chà, em Triệu về rồi sao? Chị đang định tìm em có chút chuyện đây!”
Bởi vì phát ngôn không thích hợp tại nơi công cộng, chồng chị Lưu là Lưu Chí Cường cũng bị đày tới nông trường, nhưng anh ta không bị đưa tới nông trường Thanh Hòa mà là nông trường ở Sơn Tây. Vì để không liên lụy tới mấy đứa con, Lưu Chí Cường đã làm công tác tư tưởng với vợ, ly hôn với chị Lưu.
Thật ra giây phút nhận giấy chứng nhận ly hôn chị Lưu đã bắt đầu hối hận.