Lúc đó chị ta đã mơ hồ nhận ra, vợ chồng nhà khác có thể là ly hôn giả, nhưng chị ta và Lưu Chí Cường có lẽ cả đời cũng không thể tái hôn được nữa.
Lúc đó chị Lưu tức giận đến mức náo loạn một trận lớn, nhưng dù thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật này, hơn nữa ngày hôm sau Lưu Chí Cường đã bị áp giải đi.
Sau khi Lưu Chí Cường đi, tuy thỉnh thoảng có gửi thư về nhà nhưng trong thư chỉ nhắc tới hai đứa con trai, dặn dò chúng phải tuân thủ quy định, phải nghe lời thầy cô, nhất định phải chăm chỉ học tập! Ba bốn trang thư dài nhưng ngay cả một chữ hỏi han chị ta cũng không có.
Chị Lưu đương nhiên vô cùng tức giận, thậm chí hận đến mức muốn xé xác Lưu Chí Cường ra làm đôi, nhưng người ta ở Sơn Tây xa xôi, ngay cả bóng dáng chị ta cũng không thể thấy.
Người chồng vô tình vô nghĩa không ở bên cạnh, hai đứa trẻ trở thành nơi trút giận mỗi ngày của chị ta. Chỉ cần có chút không đúng chị ta sẽ lập tức mắng chửi, thậm chí đánh chúng. Nhưng giờ Đại Ngưu Nhị Ngưu đã lớn, chị ta hoàn toàn không đánh nổi.
Vậy nên chị Lưu sống rất khó chịu.
Vừa rồi Kiến Dân Kiến Quốc không đóng cổng, chị ta chạy sang nhà họ Vương trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân đứng ngoài cửa phòng bếp, đang vui vẻ bàn xem tối nay ăn gì.
Bây giờ chị Lưu ghét nhất là nhìn vợ chồng nhà người khác nồng thắm vui vẻ.
“Em Triệu, hiệu phó Vương! Hai người mới về hả?” Vừa vào đến sân, chị Lưu đã nhịn không được mà nói to.
Vương Văn Quảng và Triệu Trân Trân không thể không cắt ngang cuộc trò chuyện của họ và quay sang nhìn chị ta.
Triệu Trân Trân liếc nhìn chị ta một cái, cười nói: “Đúng vậy, chị Lưu có chuyện gì sao?”
Chị Lưu không trả lời cô ngay lập tức mà cẩn thận nhìn chằm chằm Vương Văn Quảng mấy lần, sau khi không phát hiện anh có bất kỳ thay đổi rõ ràng nào, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Chị ta hận Lưu Chí Cường, hận không thể xé anh ta ra, nhưng dù sao cũng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn quan tâm anh ta. Từ lâu đã nghe mọi người nói điều kiện ở nông trường rất khắc nghiệt, phải sống trong những túp lều vô cùng đơn sơ, ăn bột ngô trộn với cám, hơn nữa hàng ngày phải làm những công việc đồng áng nặng nhọc.
Lưu Chí Cường cũng là người ở nông thôn, nhưng từ nhỏ anh ta đã học rất giỏi nên bố mẹ chồng căn bản không nỡ để anh ta làm chút công việc chân tay nào. Sau khi kết hôn tất cả công việc nội trợ cũng đều do chị ta quán xuyến, có thể nói là kiểu người chai dầu đổ cũng không đỡ lấy, bây giờ lại phải chịu cực khổ!
Chị Lưu vẻ mặt chua xót, cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt: “Em Triệu, em còn chưa biết, Chí Cường nhà chị cũng bị điều xuống, hơn nữa còn bị nhốt ở Sơn Tây! Bây giờ hiệu phó Vương đã được thả ra, liệu Chí Cường nhà chị sớm có thể về nhà không?”
Hai vợ chồng nhìn nhau, việc Lưu Chí Cường bị điều đi đã có chút kỳ lạ, lý lịch của anh ta không có vấn đề, bình thường không hỏi việc chính trị mà chuyên tâm vào học thuật. Hơn nữa địa điểm bị điều đi cũng không bình thường, tại sao lại bị đưa tới Sơn Tây?
Triệu Trân Trân hỏi: “Chị Lưu, Văn Quảng nhà tôi không giống, các anh ấy được chính phủ thưởng vì dự án đã làm, cho nên mới được phục hồi thân phận, tại sao thầy Lưu lại bị điều đi?”
Chị Lưu lập tức bĩu môi, nói: “Còn không phải do uống mấy ly rượu say rồi nói linh tinh sao! Cũng trùng hợp tình cờ bị người của tổ công tác nghe được, không bắt anh ta thì bắt ai?”
Lưu Chí Cường là học trò của hiệu phó Lương, Vương Quảng đã nói chuyện qua lại vài lần với anh ta, cảm thấy người này không phải kiểu người nói linh tinh, nhưng uống say cũng không biết chừng, liền hỏi: “Vậy tại sao anh ta lại bị đưa tới nông trường ở Sơn Tây?”
Chị Lưu lắc đầu nói: “Không biết nữa!”