Bọn trẻ sớm đã đói, Triệu Trân Trân không muốn lãng phí thời gian vào việc của người khác, vì vậy cô đi thẳng vào bếp và chuẩn bị đun nước nấu mì.
Chị Lưu thấy hai vợ chồng họ không nói gì, lại vội vàng lên tiếng: “Tôi cũng đến trường hỏi, hiệu trưởng Thái nói người do tổ công tác mang đi, trường không chịu trách nhiệm!”
Thật ra chị ta không đơn giản chỉ đến trường mà là đến văn phòng hiệu trưởng làm ầm ĩ một trận. Hiệu trường Thái rất khách khí mời chị ta ra ngoài. Sau đó chị Lưu lại lấy can đảm tới tổ công tác, nhưng lần lần này cách đối xử mà chị ta nhận được hoàn toàn khác, tổ trưởng Trần không khách khí với chị ta, đã không nghe ngóng được tin tức gì, còn bị khiển trách nghiêm khắc một trận.
Nói chị ta đã vạch ra ranh giới rõ ràng với phần tử phá hoại thì đừng nghe ngóng chuyện về anh ta, nếu không tổ công tác sẽ bắt chị ta đi cùng!
Mặc dù chị Lưu tính tình hung dữ nhưng gần như một chữ cũng không biết nên thực sự sợ hãi trước những lời nói của tổ trưởng Trần. Trở về thì lo lắng mất mấy ngày, sợ mình bị liên lụy. Sao đó bố mẹ chồng muốn đưa Đại Ngưu bắt xe đến Sơn Tây thăm chồng, nhưng chị ta nhất quyết không đi cùng, hơn nữa còn khăng khăn ngăn cản Đại Ngưu.
Từ nhỏ mẹ chị ta đã nói nửa đời trước của người phụ nữ là dựa vào chồng, nửa đời sau dựa vào con trai, vậy nên hai đứa con trai của chị ta không thể xảy ra chuyện.
Vương Văn Quảng cau mày nói: “Tiểu Lưu chẳng qua chỉ là một phó giáo sư bình thường trong khoa, những người bị điều đi có địa vị giống cậu ta đều vẫn chưa được trở về. Cô lo lắng cũng vô ích. Nếu cấp trên có chính sách thì không thể chỉ thả người khác mà không thả anh ta.” Anh nói xong cũng đi vào bếp.
Chị Lưu không thể làm gì khác chỉ có thể miễn cưỡng rời đi.
Ba đứa trẻ sum họp với ba đứa nhỏ nhà họ Diệp, rất vui vẻ với nhau. Đặc biệt là Kiến Dân và Diệp Trình. Cả hai đều thích tháo lắp đồ đạc, chúng đã lén lút cùng nhau tháo dỡ rất nhiều đồ đạc trong nhà. Tuy nhiên sau vài năm xa cách, cả hai đều trở thành những thiếu niên nhút nhát, đồng thời cũng có thêm cảm giác xa lạ.
Diệp Trình cười với Kiến Dân, nói: “Đại Bảo, tớ vượt một lớp, bây giờ đang học lớp 8, còn cậu?”
Kiến Dân gật đầu: “Trùng hợp tớ cũng vượt một lớp, bây giờ cũng lên lớp 8!”
Hai thiếu niên thông minh hiểu ý cùng mỉm cười.
Trong ba người con của nhà họ Diệp, Diệp Trình lớn tuổi nhất và bằng tuổi Kiến Dân, bé thứ hai nhỏ hơn, bé thứ ba là Diệp Hoan nhỏ hơn Kiến Xương và là bé gái nên bọn họ không có quá nhiều chuyện để nói. Kiến Quốc và Kiến Xương đã đói từ lâu nên giục anh trai về nhà.
Ba anh em từ nhà họ Diệp trở về, đến cổng lại thấy Lưu Đại Ngưu, cậu ta đang đứng một mình ở đầu ngõ, hình như đang đợi ai.
Vương Kiến Quốc hỏi: “Anh Đại Ngưu, anh ở đó làm gì?”
So với hồi còn nhỏ, Lưu Đại Ngưu giống như một người khác. Ở trường học là một học sinh giỏi, tính cách cũng không còn hống hách và liều lĩnh như khi còn nhỏ, cậu ta cười có chút ngượng ngùng nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, anh có chuyện muốn nói với cha của các em!”
“Chú Vương, chuyện liên quan đến cha cháu, cháu biết một chút!” Lưu Đại Ngưu cúi đầu nói.
Vương Văn Quảng có chút bất ngờ nói: “Cháu biết cái gì?”
Lưu Đại Ngưu ngẩng đầu cau mày nói: “Cha cháu cố ý! Ông ấy cố ý để người ta bắt đi, mục đích là để ly hôn với mẹ cháu!”
Nguyên nhân này không nằm ngoài dự đoán, Vương Văn Quảng cũng không hỏi nhiều mà dặn dò cậu ta: “Đại Ngưu, chuyện của người lớn cháu đừng để tâm nhiều. Nhất định không được nói chuyện này với mẹ của cháu, bây giờ nhiệm vụ chính của cháu là chăm chỉ học hành!”
Lưu Đại Ngưu ngoãn gật đầu, do dự vài giây rồi hỏi: “Chú Vương, vậy còn bao lâu nữa cha cháu mới có thể trở về?”