Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 64 - Chương 64:

Chương 64:

Căn bản là anh không có thời gian chuẩn bị bài học trước cho nên tiến bộ của Kiến Dân và Kiến Quốc cũng không lớn.

Cho dù gần đây ông nội Vương Giá Hiên có dạy thêm mấy bài, nhưng trình độ của hai đứa nhỏ vẫn chỉ có mấy trăm từ vựng, có thể nói mấy câu đơn giản, có thể viết đúng mấy chục từ thường dùng. Trình độ này còn xa mới viết được đoạn văn ngắn.

Vương Kiến Quốc hơi mấy hứng. Thằng bé cảm thấy yêu cầu của cha quá cao. Cho dù thi được một trăm điểm nhưng từ trước đến giờ cha chưa từng khen bọn chúng!

Ông nội và mẹ thì khác, thường xuyên khen ngợi chúng. Đặc biệt là mẹ, mẹ thích tùy ý chỉ tay vào bất kỳ đồ vật nào trong nhà, hỏi bọn họ cái đó tiếng Anh nói thế nào. Những thứ này thì hai anh em đều đã biết rồi, nhưng mỗi lần trả lời đều sẽ nhận được lời khen ngợi thật lòng của Triệu Trân Trân!

Cho dù phát âm chưa chuẩn, thậm chí có nói sai thì mẹ cũng không biết!

Kiến Quốc bỏ vở bài tập vào trong cặp sách, thành thật chơi xấu mà không cần khách sáo: “Cha! Có phải là cha nhớ nhầm rồi không, trước giờ cha đâu có bảo chúng con viết đoạn văn đâu!”

Vương Văn Quảng trừng mắt một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn nhỏ tuổi mà đã hay quên thế sao? Mười một ngày trước, hôm đó là chủ nhật, lúc cha nói chuyện này thì chúng ta đang ở nhà ông bà nội các con ăn cơm trưa, thời gian cụ thể là vào khoảng mười hai giờ mười phút.”

Vương Kiến Dân vô cùng bội phục mà liếc mắt nhìn cha một cái. Cậu bé cảm thấy cha cực kỳ giỏi, chuyện lâu như thế mà có thể nhớ rõ ràng như vậy. Cậu bé thì lại khác, chuyện nói từ hôm qua mà hôm nay đã có thể quên, hoặc cho dù nhớ nhưng cũng không thể nhớ chính xác thời gian được!

Thấy cha hình như tức giận, Vương Kiến Dân hơi khẩn trương. Vương Kiến Quốc thì lại cười ranh mãnh với anh trai, đeo cặp sách rồi kéo Kiến Dân cùng đi lên lầu hai.

Vương Văn Quảng đứng ở cầu thang, móc một điếu xì gà định hút thì tiếng của Triệu Trân Trân truyền tới từ phòng bếp: “Văn Quảng! Kêu bọn nhỏ chuẩn bị ăn cơm đi!”

Vương Văn Quảng vội vàng trả lời một tiếng, đặt hộp thuốc lá màu bạc xuống, trước tiên bước đến kéo Tiểu Kiến Xương ngồi trên sàn nhà dậy, sau đó cho thằng nhóc đi rửa tay.

Lâu đài của Kiến Xương chỉ còn một mảnh ghép cuối cùng là hoàn thành. Lúc Vương Văn Quảng bế thằng nhóc lên vô tình đụng phải, các khối gỗ rào rào rơi xuống, lâu đài biến mất ngay lập tức, chỉ còn lại những miếng gỗ xếp rơi đầy mặt đất.

Tiểu Kiến Xương mếu miệng, khóc oa oa!

Vương Văn Quảng cau mày, cảm thấy nhóc thứ ba quá mỏng manh. Đã là đứa nhóc bốn tuổi rồi mà còn tức giận vì chút chuyện như vậy, thật sự cần phải dạy dỗ.

Cho nên, chẳng những anh không dỗ con mà còn phê bình con một cách rất nghiêm khắc.

Mặc dù năng lực biểu đạt ngôn ngữ của thằng nhóc Kiến Xương này không tốt lắm, nhưng khả năng nghe hiểu thì không vấn đề. Lâu dài của nhóc không còn nữa, là do cha phá hỏng, cha không xin lỗi thì thôi lại còn phê bình nhóc, vì vậy nó càng khóc lớn tiếng hơn.

Triệu Trân Trân đã nghe thấy tiếng khóc của đứa thứ ba. Cô vốn cho rằng chồng mình có thể dỗ con được, nhưng không ngờ tiếng khóc càng ngày càng lớn. Cô vội vàng cởi tạp dề chạy ra.

Cô ôm lấy Tiểu Kiến Xương, vừa lau nước mắt cho thằng nhóc vừa dịu dàng nói: “Sao Tam Bảo của chúng ta lại khóc? Sắp ăn cơm rồi, mẹ làm món thịt viên nếp con thích ăn đấy, chúng ta đi rửa tay rồi ăn được không?”

Tiểu Kiến Xương vừa nghe thấy thịt viên nếp thì tiếng khóc lập tức nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn ngước khuôn mặt mập mạp đầy nước mắt trong vòng tay của mẹ lên, nức nở nói: “Mẹ, cha xấu lắm, cha làm hỏng lâu đài của con! Hu hu hu...”

Triệu Trân Trân trợn mắt nhìn chồng một cái, nói: “Tam Bảo không khóc, để cha xin lỗi con. Sau khi ăn cơm xong để cha xây lâu đài với con, được không?”

Tiểu Kiến Xương gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment