Triệu Trân Trân dẫn Kiến Xương đi rửa mặt, lúc đi ra thì đứa lớn và đứa thứ hai đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn rồi. Cô thuận miệng hỏi: “Đại Bảo, Nhị Bảo đã rửa tay chưa?”
Vương Kiến Quốc giơ hai tay nhỏ bé lên thật cao, nói: “Mẹ, con và anh đã rửa rồi, bây giờ có thể ăn cơm chưa ạ?”
Triệu Trân Trân gật đầu tán dương: “Đại Bảo, Nhị Bảo ngoan lắm! Ngày kia hai đứa đi học rồi, ngày mai chúng ta đến nhà ông bà nội được không?”
Vương Văn Quảng ngồi ở vị trí đầu tiên đang định gắp thức ăn, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa cả và đứa thứ hai.
Vương Kiến Dân và Vương Kiến Quốc đều rất thích ông bà nội, nhất là ông nội Vương Giá Hiên, vì vậy cả hai đồng thanh nói vâng.
Vương Văn Quảng vui vẻ nhìn cô vợ xinh đẹp, đôi đũa trong tay đổi hướng, gắp một miếng sườn nướng vuông vắn vào bát của Triệu Trân Trân.
Triệu Trân Trân cười với anh một tiếng, sau đó quay đầu nói với mẹ Trương: “Ngày mai lúc qua đó bà đừng quên cầm theo giăm bông mặn nhé, cả hai vò rượu Phần nữa!”
Mẹ Trương gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Vâng, tôi nhớ bác sĩ Tào thích ăn nhất là giăm bông hầm măng. Nhưng mà ở chỗ chúng ta không dễ mua măng tươi, bây giờ cũng không phải mùa.”
Triệu Trân Trân gắp một miếng sườn cho Kiến Xương, cười nói: “Hầm bí đao ăn chắc cũng ngon chứ!”
Vương Văn Quảng gật đầu bày tỏ sự đồng ý.
Triệu Trân Trân không biết hàng, nhưng Vương Văn Quảng lại biết. Món giăm bông mặn này là do một người bạn học của anh gửi từ Vân Nam tới vào hôm trước, là giăm bông Tuyên Uy chính hiệu. Nếu nói về giá tiền thì 1,5 - 2 ký như thế ít cũng phải hơn một trăm tệ.
Dĩ nhiên, có lúc giăm bông Tuyên Uy không thể tính được bằng tiền, bởi vì người bình thường có tiền cũng không mua được.
Lúc mười mấy tuổi, anh và cha mẹ đã từng sống ở Vân Nam mấy năm. Cả nhà anh đều rất thích ăn giăm bông địa phương. Nếu là giăm bông Nặc Đặng của Điền Tây thì hương vị sẽ càng ngon hơn!
Nhưng bây giờ nguyên liệu thiếu thốn, hiếm lắm mới có được món ăn này.
Vì Triệu Trân Trân thỉnh thoảng sẽ dẫn mấy đứa trẻ đến nhà cha mẹ chồng chơi, hai ông bà Vương Giá Hiên và Tào Lệ Quyên cũng đã quen rồi. Năm sáu ngày mà không gặp được bốn đứa cháu trai thì hai vợ chồng sẽ rất nhớ.
Tào Lệ Quyên lo lắng nhóc thứ ba và thứ tư, lo Kiến Minh không đủ sữa bột để ăn, lo mẹ Trương không đủ cẩn thận. Trời nóng như vậy, trẻ con mấy tháng tuổi rất dễ bị rôm sảy. Lần trước bà ta đã nhắc cách hai ngày phải dùng hoa tiêu và hoa kim ngân nấu nước cho cậu nhóc tắm, cũng không biết Triệu Trân Trân có nghe vào tai không?
Còn nữa, nói Kiến Xương không thông minh bằng hai anh trai mình khi còn nhỏ, nhưng thực tế, một người học y hành nghề lâu năm như Tào Lệ Quyên cho rằng chỉ số thông minh của người bình thường đều không chênh lệch nhiều. Nhất là với trẻ nhỏ, sự can thiệp về sau tương đối quan trọng!
Một đứa trẻ dù thông minh đến đâu, nếu không được giáo dục thì nó có thể sẽ trở nên hư hỏng!
Mấy năm nay, Vương Văn Quảng càng ngày càng bận rộn, đoán chừng thứ nhất là do lúc nhỏ hai đứa lớn được anh đích thân dạy bảo, đến đứa thứ ba là Kiến Xương lại có ít thời gian. Thứ hai thì đại khái là cảm giác mới lạ của việc làm cha đã qua đi!
Nghĩ đến đây, Tào Lệ Quyên lại nhếch mép một cái, có thể nhìn ra Triệu Trân Trân rất tận tâm chăm sóc mấy đứa nhỏ. Nhưng chỉ dựa vào trình độ văn hóa tiểu học của cô thì có thể dạy được bọn trẻ cái gì? Cũng chỉ quản được mấy chuyện ăn uống linh tinh mà thôi.
Tào Lệ Quyên không chỉ là bác sĩ Tào, bà ta cũng là giáo sư Tào, đã từng đảm nhiệm công việc trong trường Đại học Y khoa mười mấy năm. Sau đó do công việc ở bệnh viện quá bận rộn nên bà ta mới từ chức.
Khi Vương Văn Quảng còn nhỏ, Vương Giá Hiên cũng rất bận rộn, Tào Lệ Quyên là người chăm sóc con, bao gồm cả giáo dục vỡ lòng cho con.