Vì thói quen nghề nghiệp của mình, Tào Lệ Quyên là một người chặt chẽ cẩn thận. Khi còn nhỏ, Vương Văn Quảng khi lên lớp đều học thuộc giáo án cẩn thận, mỗi ngày đều học theo kế hoạch. Khi Vương Văn Quảng ba tuổi rưỡi đã có thể thuộc lòng một trăm bài thơ Đường, làm phép tính cộng trừ trong phạm vi một trăm, nói tiếng Anh thường dùng cũng rất trôi chảy.
Thậm chí ngay cả Thẩm Lỵ Lỵ thỉnh thoảng nghe ké cũng học được không ít thứ.
Dĩ nhiên, con gái lớn Vương Văn Mỹ là ngoại lệ. Đứa nhỏ kia có tính nổi loạn trời sinh, khi còn nhỏ cực kỳ không nghe lời. Lúc lớn lên thì bắt đầu khá hơn một chút, nhưng dần dần đã muộn. Vương Văn Quảng mười chín tuổi đã tốt nghiệp đại học, Vương Văn Mỹ tốt nghiệp đại học thì đã hai mươi sáu tuổi. Nhưng mà so với những người cùng tuổi thì cũng được coi là tạm ổn.
Tào Lệ Quyên đã quan sát, tính tình của Tiểu Kiến Xương rất tốt, bảo thằng nhóc học cái gì thì nó sẽ ngồi ngay ngắn ở đó. Mặc dù có hơi chậm một chút nhưng khi không học được nó cũng biết luống cuống.
Chẳng phải có lần thằng nhóc đã khóc vì bị Sương Sương chê mình ngốc sao?
Điều đó cho thấy trẻ con cũng có lòng cầu tiến.
Tào Lệ Quyên càng nghĩ thì tinh thần càng lên cao. Bà ta bận rộn trong thư phòng rất lâu, mất cả đêm để viết xong giáo án.
Vương Giá Hiên nhìn thái độ của vợ mình cũng không muốn rớt lại phía sau. Ông ta cũng vội vàng chuẩn bị nội dung hai tiết học tiếng Anh cho bọn trẻ.
Ngày hôm sau, hai vợ chồng già nhìn thấy giăm bông Vân Nam trong tay con trai mình thì ánh mắt cũng sáng lên. Vương Giá Hiên hiếm khi hưng phấn nói: “Văn Quảng à, ai gửi cái này tới vậy?”
Vương Văn Quảng cười nói: “Cha, là Chương Lão Tam, con trai nhỏ nhà bác Chương.”
Vương Giá Hiên đẩy mắt kính trên sống mũi. Ông ta ở Đại học Liên hợp Tây Nam mấy năm, mặc dù không lâu nhưng ký ức thật quý giá. Nghĩ về những năm tháng phi thường khi đó, đến giờ ông ta còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!
Tào Lệ Quyên cũng rất kích động, nói: “Đứa thứ ba nhà họ Chương mẹ có nhớ! Từ nhỏ vóc dáng nó đã cao lớn, xuất ngoại cùng một năm với con! Đứa nhỏ này đúng là một người cẩn thận. Bây giờ mua cân thịt cũng cần phải xếp hàng cả nửa ngày rồi, nó còn làm một cái giăm bông lớn như vậy. Không biết bây giờ giá cả thế nào chỉ sợ một cái này ít nhất cũng phải hơn một trăm tệ!”
Vương Giá Hiên lắc đầu một cái, nói: “Sợ rằng không chỉ một trăm tệ. Bà nghĩ xem đã nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa bây giờ người có thể ướp được giăm bông e là càng ngày càng ít!”
Sau khi thảo luận xong vấn đề giá cả, hai ông bà lại thảo luận về cách ăn giăm bông, cả hai đều đồng ý là hấp lên thái mỏng ăn cũng rất ngon.
Vương Văn Quảng lén liếc Triệu Trân Trân một cái.
Nụ cười trên mặt Triệu Trân Trân rất ngọt ngào, cô nói với mẹ Trương: “Giăm bông này là thứ tốt, bà nhớ rửa sạch hai lần rồi hấp nhé!”
Đời trước cô không biết danh tiếng của giăm bông Vân Nam, do đó khi Vương Văn Quảng đề xuất tặng cho cha mẹ chồng cô cũng không phản đối. Dù sao chồng cô rất ít khi đưa ra yêu cầu như vậy.
Có điều sau này cô biết được 1,5 - 2 ký giăm bông mặn còn đáng tiền hơn hai tháng lương của cô thì tất nhiên là cô rất mất hứng, thế là bảo mẹ Trương cầm về một nửa!
Nghĩ lại thì quả thực không được phóng khoáng!
Mà bây giờ không giống lúc trước nữa, chính vì biết được giăm bông là đồ tốt, hơn nữa cha mẹ chồng đều rất thích ăn nên cô mới chủ động làm như vậy.
Mặc dù trước đó nghĩ rất tốt nhưng Tiểu Kiến Xương không quen với phương pháp dạy học cứng nhắc của bà nội lắm. Mặc dù thằng nhóc hầu như nghe không hiểu câu chuyện cổ tích tiếng anh mà Vương Giá Hiên kể, nhưng ông nội kể rất dạt dào cảm xúc. Chỉ cần nhìn vẻ mặt hài hước của ông cũng rất thú vị, kết hợp với hình ảnh trong tập tranh, Kiến Xương có thể đoán ra được hơn nửa ý nghĩa.