Những thứ mà bà nội nói thằng nhóc đều có thể nghe hiểu nhưng có hơi nhàm chán, không đến nửa tiếng nhóc con đã nhấp nhổm không yên!
Buổi sáng Kiến Xương ăn hai quả trứng luộc và một cái bánh bao nhân đậu, chỉ ăn nửa bát cháo, bây giờ có hơi khát nên đòi uống nước. Triệu Trân Trân luôn ngồi ở bên cạnh xem vội vàng rót cho thằng nhóc một cốc nước.
Qua mười mấy phút Tiểu Kiến Xương lại nói mình đói bụng, Tào Lệ Quyên nhìn đồng hồ trên tường, mới có chín rưỡi. Nhưng nếu như ăn sáng sớm, trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, nhanh đói cũng là chuyện đương nhiên, bà ta bèn đi lấy nửa hộp bánh quy socola cho thằng nhóc.
Tuy trong nhà nhiều trẻ con nhưng Triệu Trân Trân rất ít mua những loại thực phẩm phụ như bánh bích quy, kẹo sữa. Vương Kiến Xương ăn rất vui, rất nhanh thằng nhóc đã ăn bánh xong.
Triệu Trân Trân cầm khăn mặt ướt lau miệng cho con trai.
Tào Lệ Quyên cho rằng ăn no uống đã rồi nên nghe giảng tiếp nhưng không ngờ Tiểu Kiến Xương vẫn ngồi không yên, dẩu môi nói: “Bà nội, con mệt quá!”
Ngay lập tức Tào Lệ Quyên cảm thấy nhức đầu, đứa trẻ bốn tuổi từ lúc vào cửa chỉ ăn uống với chơi thì mệt cái gì! Người mệt thật sự là bà ta đây này, năm tới qua đại thọ bảy mươi tuổi rồi mà bây giờ vẫn còn phải nhọc lòng với chuyện học vỡ lòng của cháu trai!
Bà ta không tiện tức giận với cháu trai bèn trừng mắt nhìn con dâu bên cạnh, nói: “Trân Trân, lúc tôi dạy bọn trẻ học cô phải tránh đi, nếu không có cô ở đây Kiến Xương không chuyên tâm nghe giảng!”
Triệu Trân Trân biết mẹ chồng chướng mắt cô nhưng cô không để ý, cười nói: “Mẹ, hay là thế này đi, Kiến Xương không muốn học thì con học, con học được rồi thì con dạy lại cho thằng nhóc!”
Đương nhiên là Tào Lệ Quyên không đồng ý, bà ta nói: “Tôi không dạy được nó cô lại có thể dạy được sao? Ý của cô là cô dạy tốt hơn tôi?”
Đương nhiên Triệu Trân Trân không có ý này, cô sợ chọc giận mẹ chồng nên cẩn thận nói: “Không phải ạ, chỉ là Kiến Xương sắp đi học rồi, nhiều nhất một tuần đến một lần, nếu như con học được thì tan làm có thể dạy thằng nhóc hàng ngày!”
Tào Lệ Quyên cảm thấy cách này được nhưng vì người thực hiện là Triệu Trân Trân nên bà ta lại cảm thấy không được lắm. Đứa con dâu này của bà ta chỉ học hết tiểu học, còn là học ở nông thôn hai mươi năm trước, e rằng đã sớm quên sạch kiến thức học được rồi đi? Điều tối kỵ nhất dạy trẻ con đó là giáo viên học thức nửa vời, như vậy sẽ không học chắc được căn bản!
Bà ta kiên định lắc đầu, nói: “Cô cho rằng làm giáo viên dễ như vậy sao? Đọc thuộc Hồng Bảo Thư và luyện chữ là được sao? Hay là như vậy đi, chuyển Kiến Xương đến nhà trẻ của bệnh viện của chúng tôi đi, mặc dù điều kiện không bằng bên đại học nhưng những phương diện khác cũng không kém chút nào! Như vậy tôi có thể dạy thằng nhóc hàng ngày!”
Đời trước Kiến Xương gần bốn tuổi được ông bà nội đón đi. Mới đầu Triệu Trân Trân không đồng ý, nhưng không chịu được Vương Văn Quảng nhiều lần yêu cầu. Nói bọn họ lớn tuổi rồi, cuộc sống lúc tuổi già quá cô đơn, nuôi một đứa cháu nhỏ bên người có thể vui vẻ một chút.
Hơn nữa chắc chắn có thể dạy dỗ Kiến Xương.
Điểm này thì Triệu Trân Trân không phủ nhận. Sau khi chần chừ một khoảng thời gian, trong xưởng đột nhiên xảy ra chuyện lớn, cô làm việc bận đến không thở được, chăm sóc bốn đứa con thực sự rất mệt nên cũng đồng ý.
Kiến Xương được ông bà nội đón qua thì bị cảm nặng một trận, sau này khỏi rồi cũng không hoạt bát như trước nữa, cô thỉnh thoảng qua thăm thằng nhóc thì nó không để ý đến người mẹ là cô, nhưng ngược lại rất nghe lời ông bà nội.
“Không được!”
Triệu Trân Trân nói rất kiên quyết.