Đối mặt với gương mặt không vui của mẹ chồng, Triệu Trân Trân cười giải thích: “Mẹ! Bây giờ Kiến Xương còn nhỏ, đột nhiên để nó rời khỏi cha mẹ và anh em, nó sẽ không quen! Hơn nữa chăm sóc một đứa trẻ bốn tuổi không phải là chuyện nhẹ nhàng. Những cái khác không nói, Kiến Xương từ nhỏ đã thích sạch sẽ, mùa hè như thế này sáng tối đều phải tắm. Lưng mẹ và cha đều không khỏe, trẻ con lại tinh nghịch, tắm ở trong bồn tắm xong không chắc sẽ chịu lau khô, ngoan ngoãn thay quần áo! Hơn nữa, để thằng nhóc chuyển trường lại càng không được, hai tuổi rưỡi Kiến Xương đã đi nhà trẻ, đã đi học được hơn một năm rồi, thằng nhóc rất thích giáo viên và bạn nhỏ ở đó.”
Mặc dù cảm thấy con dâu nói có lý nhưng giọng điệu của Tào Lệ Quyên vẫn rất cứng rắn: “Chuyện này một mình cô nói không tính, bàn bạc với Văn Quảng rồi nói sau đi!”
Nếu như đời trước nghe được lời này của mẹ chồng chắc Triệu Trân Trân đã tức giận từ lâu rồi.
Cô không vội cũng không ầm ĩ, nói: “Mẹ, hay là như vậy đi, xưởng chúng ta được nghỉ một ngày rưỡi, chiều thứ bảy con đưa Kiến Xương đến. Nếu như chủ nhật không có việc gì thì đến vào buổi sáng, có chuyện thì sẽ đến vào buổi chiều. Dù sao một tuần đến hai lần, như vậy mẹ có thể dạy Kiến Xương nhiều hơn rồi, có được không ạ?”
Tào Lệ Quyên gật đầu lại nói: “Nếu cô muốn học cũng không phải không được nhưng phải có thái độ thật sự muốn học!”
Trong lòng Triệu Trân Trân vui mừng đến reo hò, cảm thấy tặng giăm bông Tuyên Uy rất đáng giá!
Khoảng thời gian gần đây Triệu Trân Trân đang xem xét lại bản thân. Mặc dù nhìn bề ngoài cô viết chữ rất đẹp, bản thảo khiến người ta cảm động trên bản tin của xưởng quả thật đều là cô viết. Nhưng điều này không đại diện cho cái gì, chỉ cần bỏ công sức ra thì ai cũng có thể viết được chữ đẹp, còn về bản thảo phỏng vấn đều là chủ tịch công đoàn cũ đích thân dạy cô!
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết mặc dù những bản thảo kia của cô câu chuyện khác nhau nhưng phân đoạn, dùng từ gần như giống nhau. Nói trắng ra là những gì cô viết không phải là bài báo mà là một cái khuôn cố định điền những chữ khác nhau lên mà thôi.
Đặc biệt là mấy ngày trước con trai cả Kiến Dân đang làm bài tập toán, có một vài câu không giải được nhưng Vương Văn Quảng không ở nhà. Trông thấy Kiến Dân có hơi sốt ruột, Triệu Trân Trân bèn lại gần xem thử.
Ban đầu cô cho rằng dù gì mình cũng tốt nghiệp tiểu học, đề lớp một tiểu học có lẽ không khó. Kết quả thì sao? Kết quả chính là cau mày nghĩ nửa ngày gấp đến mồ hôi đầy đầu vẫn không làm được!
Lúc đó Kiến Quốc còn lẩm bẩm một câu, mẹ thật ngốc.
Lời nói vô ý của trẻ nhỏ không cần phải để trong lòng nhưng Triệu Trân Trân lại cho là thật, cô cảm thấy mình phải học một chút. Cô không tham lam, có thể học đến trình độ trung học cơ sở là được rồi!
Giai đoạn Vương Văn Quảng vừa mới kết hôn, anh rất nhiệt tình dạy Triệu Trân Trân nhưng cô vốn không thấy hứng thú lắm. Hơn nữa trong ngoài nhà có một đống việc phải làm, thái độ mỗi lần đều rất qua loa, nhiều lần như vậy anh cũng thức thời không nhắc nữa.
Bây giờ Triệu Trân Trân muốn chồng dạy thì Vương Văn Quảng lại quá bận!
Cho nên Triệu Trân Trân nghĩ đi nghĩ lại bèn đánh chủ ý lên mẹ chồng.
Triệu Trân Trân nói được làm được lập tức xin mẹ chồng một cây bút mấy tờ giấy cũng cầm ghế nhỏ giống Kiến Xương đang ngồi, thành thật ngồi bên cạnh con trai.
Cô cười nói với con trai: “Tam Bảo à, mẹ và con cùng nghe bà nội giảng bài, vậy chúng ta chính là bạn học rồi. Chúng ta thi xem ai nghe giảng nghiêm túc hơn người đấy thắng, được không!”
Tiểu Kiến Xương cảm thấy rất thú vị, toét miệng cười, thằng nhóc vỗ cái tay nhỏ nói: “Được ạ, được ạ, vậy mẹ ơi ai làm trọng tài ạ?”