Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69:

Chương 69:

Tào Lệ Quyên giơ cây thước làm tạm bằng cành cây, cực kỳ nghiêm túc nói: “Bà nội làm trọng tài, hai bạn học đều vào chỗ rồi, hôm nay chúng ta sẽ học ghép vần chữ hán trước...”

Tiểu Kiến Xương liếc mắt nhìn mẹ, lập tức ngồi thẳng lưng.

Bài giảng gần một tiếng kế tiếp rất thuận lợi, Tiểu Kiến Xương không kêu khát, đói, mệt nữa, đợi đến lúc kết thúc, thằng nhóc lập tức hỏi Tào Lệ Quyên: “Bà nội, cháu và mẹ ai thắng ạ?”

Tào Lệ Quyên không cần nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là cháu thắng rồi!”

Vương Kiến Xương đặt bút xuống, từ trên ghế nhỏ đứng lên, chân ngắn vui vẻ chạy ra bên ngoài miệng hét lớn: “Ông nội, anh, con thắng rồi con thắng rồi! Con thắng rồi con thắng rồi!”

Lúc ăn trưa, trên bàn ăn Vương Kiến Xương sợ mẹ Trương không biết còn cố ý nói lại một lần là thằng nhóc thắng rồi.

Vương Kiến Quốc cũng muốn để mẹ học với thằng bé, bởi vì thằng bé biết mẹ vốn không biết nói tiếng Anh, như vậy thằng bé cũng có thể thắng dễ dàng. Nhưng không ngờ Triệu Trân Trân vô tình từ chối thằng bé.

Con cái đi học cần chuẩn bị rất nhiều đồ, buổi tối hôm đó cả nhà đều ngủ rồi Triệu Trân Trân lại dậy kiểm tra cặp sách của lũ trẻ, đồ dùng học tập, bình nước,… một lượt.

Còn tìm trước mấy bộ quần áo ngày mai Kiến Dân phải mặc.

Làm xong những chuyện này cô còn không yên tâm, dứt khoát đi phòng bếp. Ba đứa con và Vương Văn Quảng đều thích ăn bánh chiên, Triệu Trân Trân đã làm rất thành thạo rồi: Vo tròn bột gạo nếp, cho đậu mật đã đun chín vào giữa rồi cho vào chảo dầu, chiên đến khi hai mặt có màu vàng là được.

Một điểm tốt của bánh chiên này là để lạnh ăn cũng rất ngon. Muốn ăn nóng cũng tiện, chiên qua một chút là được, không những không ảnh hưởng đến hương vị mà càng thêm dẻo.

Làm xong những thứ này, cả người Triệu Trân Trân đồ môi, cô lại chạy vào phòng tắm tắm qua.

Một lát sau, cô nhẹ chân nhẹ tay đi ra, lấy quần áo sạch đặt ở tay nắm cửa bên ngoài đang định mặc vào thì có một người đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô!

Triệu Trân Trân cười khẽ nói: “Anh dọa em giật mình! Đáng ghét!”

Trong bóng tối, giọng nói của Vương Văn Quảng trầm thấp tràn đầy dục vọng, anh nói: “Trân Trân.”

Cửa sổ trước và cửa sổ bên của phòng khách đều đang mở, đột nhiên một cơn gió xuyên qua hành lang thổi đến, Triệu Trân Trân không nhịn được rùng mình. Vương Văn Quảng dứt khoát bế ngang cô lên tiến vào phòng ngủ.

Đêm đã khuya, tiếng ồn ào của đêm hè đã biến mất không thấy, chỉ có ánh trăng trong trẻo treo trên bầu trời.

Thật lâu sau Triệu Trân Trân mới ngồi dậy xoa xoa cánh tay, tìm váy ngủ mặc lên người.

Vương Văn Quảng ăn không ít cơm tối nhưng có lẽ vừa nãy tiêu hao quá nhiều năng lượng nên có hơi đói, anh nói: “Trân Trân, có phải lúc nãy em làm bánh chiên không?”

Triệu Trân Trân gật đầu.

Vương Văn Quảng rất nhanh đi phòng bếp bưng một đĩa lên, hai vợ chồng chụm đầu dựa đầu giường ăn lót dạ. Đột nhiên nhớ đến những ngày tháng khi mới kết hôn, anh nhìn em em nhìn anh bật cười ha ha.

Có lẽ động tĩnh của hai vợ chồng hơi lớn, Tiểu Kiến Minh đang ngủ ngon ở trên giường nhỏ bên cạnh nhíu mày ngọ nguậy người tựa như sắp bị đánh thức. Triệu Trân Trân vội vàng đặt ngón tay lên môi ra hiệu chồng chớ lên tiếng.

Tục ngữ nói đúng, văn phòng xưởng chính là cái nôi của xưởng trưởng. Chủ nhiệm Tùy tốt nghiệp học viện dệt may, sau khi tốt nghiệp được phân đến xưởng bông nhà nước ở Bình Thành. Từ cán sự bình thường được đề bạt đến chủ nhiệm văn phòng xưởng có thực quyền. Hơn nữa trong những năm nay anh ta làm việc chưa từng để xảy ra bất cứ sơ suất nào, là người nối nghiệp mà Tạ Trường Xuân xem trọng và đào tạo nhiều năm, có thể nói là căn chính miêu hồng.

Căn chính miêu hồng: Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa.

Mấy năm gần đây sức khỏe xưởng trưởng Tạ không được tốt lắm, thêm bốn năm năm nữa là đến tuổi nghỉ hưu rồi.

Bình Luận (0)
Comment