Chu Thục Bình gật đầu, nói: “Tứ Bảo thông minh như vậy, đừng nói là lớp một, trực tiếp lên lớp năm cũng được!”
Kiến Minh không phải là một đứa trẻ bình thường, nếu chỉ xét từ góc độ học tập mà nói, lựa chọn tốt nhất của cậu nhóc chính là tiếp tục học cùng Chương Văn Điền tại trường tiểu học nông trường. Nhưng cậu nhóc còn chưa được sáu tuổi, bỗng nhiên rời xa mẹ nhất định là không ổn, hơn nữa ước chừng tiểu học nông trường rất nhanh sẽ có biến lớn.
Về việc giáo dục Kiến Minh trong tương lai, Triệu Trân Trân dự định trước tiên để cậu nhóc học lớp một với những đứa trẻ khác, sau đó lại tìm thầy giáo thích hợp dạy riêng cho cậu nhóc.
Triệu Trân Trân chỉ mất ba ngày để giải quyết các công việc của gia đình và việc chuyển trường của bọn trẻ.
Buổi sáng này thứ tư, sau khi ăn sáng, tận mắt nhìn ba đứa trẻ dắt tay nhau đến trường, cô cũng ra khỏi nhà đi làm.
Khu tập thể của đại học Bình Thành cách thị chính cũng không coi là quá xa, đi xe đạp chỉ mất khoảng mười phút.
Bởi vì là ngày đầu tiên đi làm nên Triệu Trân Trân đến rất sớm, sớm hơn nửa tiếng so với giờ làm việc bình thường. Lúc này hầu hết mọi người đều chưa đến làm việc, toàn bộ khuôn viên tòa thị chính rất yên tĩnh.
Theo quy định, cô đến phòng nhân sự trước để làm thủ tục nhận chức, nhưng hiển nhiên cô đến quá sớm, phòng nhân sự còn chưa có ai đi làm. Triệu Trân Trân quay lại theo lối cũ, nhưng thay vì đến phòng thư ký, cô đến văn phòng trợ lý thị trưởng để thử vận may.
Trợ lý Trương là lãnh đạo cũ của cô, tất nhiên cô phải đến chào hỏi.
Vốn dĩ cô định đợi ngoài cửa, không ngờ cửa phòng làm việc khép hờ, trợ lý Trương đang nghe điện thoại, nội dung hình như là về việc sửa đường ở huyện và thị trấn phía dưới.
Rõ ràng anh ta đã bắt đầu làm việc từ sớm.
Đợi trợ lý Trương nghe điện thoại xong, Triệu Trân Trân mới cười nói: “Trợ lý Trương, tôi không làm phiền anh chứ!”
Trương Thanh Tùng cười ha hả nói: “Không sao! Tôi còn tưởng ít nhất tháng sau cô mới có thể đi làm, chuyện trong nhà đã sắp xếp ổn rồi hả?”
Triệu Trân Trân gật đầu, nói: “Đều đã sắp xếp xong rồi.”
Trợ lý Trương đang định nói vài câu động viên thì điện thoại trên bàn lại vang lên, anh ta cầm điện thoại nói ít nhất mười phút, sau khi cúp máy lần nữa, một cán sự vội vàng đi vào nói: “Trợ lý Trương, thị trưởng Trần gọi anh qua một chút!”
Trương Thanh Tùng cầm áo khoác ở trên ghế lên, đi ra ngoài, vừa đi vừa mỉm cười có chút hối lỗi nói: “Đồng chí Triệu Trân Trân, hy vọng đồng chí sẽ tiếp tục phát huy trí tuệ và tài năng của mình trên cương vị mới! Nếu đồng chí có bất kỳ câu hỏi hoặc khó khăn nào, có thể trực tiếp đến tìm tôi!”
Cô gật đầu.
“Ôi trời, cô là phó tổng thư ký Triệu đúng không? Hôm qua chúng tôi còn nói cũng không biết bao giờ lãnh đạo mới sẽ tới, không ngờ hôm nay đã tới rồi!” Triệu Trân Trân vừa bước vào văn phòng thư ký thị chính, một đồng chí nữ trung niên mặc quân phục đã đứng dậy và chào đón cô vô cùng nồng nhiệt.
May mà Triệu Trân Trân đã tìm hiểu trước ở nhà. Phòng thư ký ngoại trừ tổng thư ký Phí ra, tổng cộng có bốn người, trong đó có ba đồng chí nam và một đồng chí nữ. Đồng chí nữ này họ Giang, là thư ký lâu năm của thị chính.
“Chào chị Giang!”
Cô mỉm cười với chị Giang, đồng thời đảo mắt nhìn ba đồng chí nam. Người mập mạp có lẽ là thư ký Quý, người cao có lẽ là thư ký Ninh, anh ta từng là sinh viên ưu tú khoa Trung văn của đại học Bình Thành, viết văn hay và là cây bút nổi tiếng của thị chính. Còn có một thanh niên khá trẻ, mới hơn hai mươi tuổi chắc hẳn là thư ký Thôi mới được phân công đến chưa tới một năm.
Thư ký Thôi trông thấy cô liền lập tức đứng dậy: “Phó tổng thư ký Triệu!”
Thư ký Quý liếc nhìn thư ký Ninh, rồi cũng đứng dậy chào hỏi. Duy chỉ có thư ký Ninh tựa hồ không thấy cô đi vào, vẫn cúi đầu làm việc.