Điều này khiến cho Vương Thúy Hoa sinh ra loại ảo giác, cảm thấy cô ta và trưởng nông trường Vương vẫn rất có tình cảm vợ chồng, chỉ là hồ ly bên ngoài mê hoặc che mắt chồng cô ta, vì vậy cô ta quyết tâm tìm cho ra con hồ ly này.
“Vương Kiến Dân! Cậu về lúc nào vậy?”
Ăn bữa sáng xong, Vương Kiến Dân đưa em ba và em tư đến cổng trường tiểu học trước, sau đó mới rẽ sang lối khác, đeo ba lô hướng đến trường trung học trực thuộc đại học Bình Thành. Vừa đi đến cổng chính, một nữ sinh mặc áo khoác bông hoa nhí, gương mặt rất xinh xắn kinh ngạc nhìn cậu bé.
Vương Kiến Dân đơ ra, nhớ lại đây là bạn học trước đây Lưu Lỵ Lỵ. Trong ấn tượng của cậu bé thì cô bạn này hơi bụ bẫm, nhưng bây giờ vừa cao vừa gầy, mặt quả táo cũng biến thành mặt trái xoan.
Kiến Dân cười với cô bé, nói: “Lưu Lỵ Lỵ, chào cậu!”
Lưu Lỵ Lỵ nghịch ngợm gật đầu, cười nói: “Chào! Vương Kiến Dân, cậu học lớp bảy nào?”
Vương Kiến Dân trả lời: “Tôi tiểu học nhảy lớp, hiện nay đang học lớp tám.”
Lưu Lỵ Lỵ ngưỡng mộ vô cùng, nói: “Vương Kiến Dân, cậu đúng thật là giỏi!”
Kiến Dân cười cười, nói: “Sắp sửa vào lớp rồi, chúng ta mau đi thôi!”
Lưu Lỵ Lỵ gật đầu, đeo ba lô hoa đang cầm trong tay lên rồi chạy đi trước.
Cũng thật là trùng hợp, sau khi tan học, Kiến Dân vội vàng quay trở về, vậy mà lại gặp phải Lưu Lỵ Lỵ, cô bé cười nói: “Vương Kiến Dân! Chúng ta cùng đi đi!”
Diệp Trình bên cạnh Kiến Dân nhận ra cô bé, nói: “Cậu là Lưu Lỵ Lỵ, lớp trưởng của lớp A3 đúng không?”
Lưu Lỵ Lỵ tự hào hơi ngẩng cao đầu, nói: “Đúng vậy, chính là tôi!”
Học sinh đi học ở trường trung học trực thuộc đại học Bình Thành, tuy rằng nguồn học sinh từ ngoài đến không ít, nhưng con cái của nội bộ đại học chiếm tỉ lệ tương đối lớn. Ví dụ như Kiến Dân, Diệp Trình và Lưu Lỵ Lỵ, đều là ở nhà tập thể của đại học, vì vậy đương nhiên cũng đều thuận đường. Khi đi đến trưởng tiểu học trực thuộc, không chỉ là ba đứa mà cả Lưu Đại Ngưu và Lưu Nhị Ngưu cũng gia nhập đội ngũ.
Khi năm người cùng nhau rẽ vào trường tiểu học trực thuộc, bởi vì tiểu học tan học sớm hơn trung học hai mươi phút, Diệp Hoan và Kiến Xương, Kiến Minh đã đợi ở cổng chính rồi.
Ba đứa trẻ nhìn thấy các anh trai đều vui vẻ chạy tới.
Do Triệu Trân Trân và Vương Văn Quảng bây giờ đều không tính là công nhân viên của đại học nữa nên không có phiếu cơm của nhà ăn trường học. Nên việc ăn trưa của Kiến Xương và Kiến Minh đã trở thành vấn đề, may mà thím họ Chu Lệ Bình giúp đỡ tìm một hộ gia đình, sống ở ngay gần trường tiểu học, nói rõ rồi một tháng mười tệ, chăm lo việc ăn uống của hai đứa trẻ, cùng với buổi trưa nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Triệu Trân Trân kĩ lưỡng nghe ngóng một chút, cảm thấy các phương diện đều không có vấn đề gì nên cũng đồng ý.
Nhưng trẻ con đói nhanh, Kiến Xương mười tuổi, Kiến Minh sáu tuổi, đều là lúc thân thể phát triển điên cuồng, vì thế vừa nhìn thấy anh cả, đều kêu đói rồi.
Vương Kiến Dân đã làm xong bài tập ở trường rồi, từ sau khi đến Bình Thành, cậu bé còn chưa một lần một mình xuống bếp. Hơn nữa hôm qua mẹ nói rồi, hôm nay đơn vị rất bận nên mẹ sẽ về muộn, bèn cười nói: “Tam Bảo Tứ Bảo, các em muốn ăn cái gì?”
Kiến Xương không cần nghĩ ngợi gì nói: “Em muốn ăn há cảo cá!”
Vài hôm trước Triệu Trân Trân vừa làm há cảo nhân cá đù vàng, so với cá thu còn tươi non ngon miệng hơn, Vương Kiến Xương ăn một đĩa lớn đầy, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên.
Kiến Minh đảo đảo mắt, cảm thấy anh ba không quá hiện thực, há cảo cá đù vàng đúng là ngon, nhưng một không có cá, hai nhân cá khi làm rất phiền phức, hơn nữa anh cả trước giờ cũng chưa từng một mình làm há cảo.
So sánh mà nói, cậu nhóc cảm thấy bánh nướng khá khả thi, liền nói: “Em muốn ăn bánh trứng gà!”
Vương Kiến Dân gật đầu với hai em trai, nói: “Chúng ta buổi tối sẽ ăn bánh trứng gà, anh cả trở về sẽ làm cho các em!”