Nhưng bây giờ đã khác trước, không chỉ nhà hàng cung ứng phong phú mà người đi mua đồ ăn sáng cũng rất đông. Ví dụ như nhà họ Hà đối diện bên kia đường, buổi sáng bà Hà không nấu ăn nên đều để ông Hà hoặc Hà Mai Mai đi mua sữa đậu nành và bánh quẩy.
Vương Văn Quảng cũng thấy đây là một ý kiến hay, gật đầu và nói: “Được! Vậy sáng mai chúng ta sẽ đến nhà hàng ăn sáng, nhân tiện xem có thể mua thịt không, mua được thì tối mai cha sẽ gói há cảo cho con ăn!”
Há cảo do cha làm quả thực rất ngon, Vương Kiến Quốc cảm thấy đây là một niềm vui bất ngờ, nụ cười trên mặt cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều: “Cảm ơn cha! Con có thể giúp cha cán vỏ!”
Gần đây trưởng nông trường Vương cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
Hiện giờ nông trường Thanh Hòa có tổng cộng mười sáu ngàn người. Nếu là mùa làm ruộng bận rộn, anh ta có thể chia bọn họ thành mười nhóm, lúc đó sẽ có đội tuần tra đặc biệt hộ tống, ai muốn gây rối sẽ bị bắt trước. Nhưng bây giờ vừa lúc là mùa thấp điểm, anh ta nghe cấp dưới nói rằng khi trưởng nông trường Lý còn ở đây, ông ta đã ôm đồm một đống công việc từ xưởng dệt bên ngoài vào. Mùa đông, những tù nhân lao động cải tạo này cũng phải làm việc cả ngày, nhưng năm nay anh ta không làm như vậy. Thứ nhất là cảm thấy mức lương mà nhà máy dệt đưa ra quá thấp. Thứ hai là nhận thấy sau nửa năm làm việc kiệt sức, sức khỏe của nhiều người đang rất đáng lo ngại. Tận dụng mùa đông để tĩnh dưỡng, mùa xuân sẽ rất bận rộn.
Trước đó anh ta cho rằng quyết định này là đúng, nhưng bây giờ anh ta lại có chút hối hận. Bởi vì những người này đã trải qua lao động cải tạo, một khi không có việc gì làm, bọn họ sẽ chủ động đi tìm việc.
Chẳng hạn như chủ nhiệm Lưu đang ngồi ở văn phòng của anh ta không rời đi.
“Trưởng nông trường Vương, cấp trên miễn trừ cho tổ công tác, ý nghĩa đã rõ ràng. Đó là phủ nhận những gì họ đã làm trước đây, bao gồm cả việc đưa chúng tôi đến nông trường. Nếu đã như vậy, nên khôi phục danh phận cho chúng tôi, có đúng không?”
Trưởng nông trường Vương căn bản không quan tâm tới ông ta, chuyên tâm bóc vỏ lạc ăn.
Chủ nhiệm Lưu thấy vẻ mặt anh ta vẫn luôn lạnh lùng, liền cười nói: “Trưởng nông trường Vương, cô vợ nhà anh thật lợi hại!”
Vấn đề công việc đã khiến trưởng nông trường Vương đau đầu, gần đây anh ta nhận được hai văn bản khẩn cấp của thị chính, nội dung của cả hai đều yêu cầu anh ta phải xoa dịu cảm xúc của các tù nhân lao động cải tạo và tránh xảy ra sự cố ngoài mong muốn. Để trấn an những người này, trưởng nông trường Vương đã nghĩ đủ mọi cách.
Đầu tiên anh ta tổ chức chia tất cả nhân viên trong nông trường thành hai đội nhỏ, ngày đêm tuần tra cả ngày lẫn đêm. Nếu có bất thường thì không cần phải báo cáo với anh ta mà có thể hành động ngay lập tức. Về lực lượng vũ trang là vậy, còn về mặt tư tưởng cũng có biện pháp, bây giờ ban ngày không phải lao động mà phải học các lớp tư tưởng chính trị. Bởi vì quá nhiều người nên chỉ có thể chia thành hai nhóm ở khu đất hoang bên ngoài. Người lên lớp không ai khác chính là trưởng nông trường Vương. Các tù nhân lao động cải tạo chỉ cần tham gia lớp học trong nửa ngày. Nhưng anh ta phải giảng giải một buổi sáng gió lạnh, lại phải giảng giải một buổi chiều gió lạnh nữa.
Dù toàn thân được che kín nhưng chỉ vài ngày trưởng nông trường Vương đã bị cảm lạnh.
Có lẽ một người khi bị bệnh rất yếu đuối, không chịu nổi mật ngọt chết ruồi của Thúy Hoa, không chỉ uống nước gừng cô ta mang đến mà còn ăn bánh cô ta nướng.
Con gái của trưởng nông trường Vương - Tiểu Linh Linh năm nay đã bảy tuổi, là một cô nhóc thông minh, rất biết nhìn sắc mặt người lớn. Cô bé cảm nhận được thái độ của cha mình đã tốt hơn trước, bất cứ khi nào có cơ hội sẽ quấy rầy đặt câu hỏi cho anh ta. Mối quan hệ giữa cha và con gái có thể thấy ngày càng tốt đẹp hơn.