Không biết tại sao, Vương Văn Quảng cảm thấy bánh mình làm càng ngày càng khó ăn, bắp cải hầm cũng khó có thể miêu tả được. Anh thực sự chưa no nhưng cũng đặt đũa xuống không thể ăn được nữa.
Nhân lúc cha vào bếp, Kiến Quốc trước tiên đọc từ đầu đến cuối các câu hỏi trên tờ đề, cảm thấy tuy hơi khó nhưng chắc không phải vấn đề lớn.
“Nhị Bảo, thế nào? Con cảm thấy câu hỏi có dễ làm không?” Vương Văn Quảng thu dọn xong lại vội vàng đi vào.
Vương Kiến Quốc lắc đầu, nói: “Không quá dễ làm, cảm giác câu hỏi mà cha cho trình độ còn cao hơn của thầy giáo giao!”
Vương Văn Quảng lập tức an ủi con trai: “Không sao, cha không yêu cầu con phải làm đúng hết, chỉ cần trên chín mươi điểm là được!”
Kiến Quốc ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Cha ơi, nếu như con có thể làm đúng hết, cha có thể đáp ứng một yêu cầu của con không?”
Vương Văn Quảng có chút bất ngờ, cười nói: “Nhị Bảo, xem ra con chắc chắn rồi, tốt lắm! Chỉ cần yêu cầu của con không quá đáng, cha sẽ đồng ý. Nào, bây giờ bắt đầu, sau một tiếng nộp bài!”
Vương Kiến Quốc gật đầu, mở nắp bút lập tức nghiêm túc làm bài.
Con trai đang làm bài, Vương Văn Quảng cũng không nhàn rỗi. Anh đơn giản quét dọn nhà cửa một chút, lại giặt hai bộ quần áo cho Kiến Quốc và mình. Sau khi làm xong mấy việc này, không còn việc gì nữa mới pha cho mình một ly trà, tìm hạt hướng dương mà bà hai cho, vừa ăn hạt hướng dương vừa uống Long Tỉnh, nhìn chung rất thoải mái.
Kiến Quốc quay đầu nhìn cha, có chút thèm ăn, cũng có chút ghen tị.
Rất nhanh Vương Kiến Quốc đã làm xong đề, Vương Văn Quảng cẩn thận đọc một lượt, quả thực tất cả câu hỏi đều làm đúng. Anh không tìm ra bất kỳ vấn đề nào, nhưng lại cau mày chỉ vào tờ giấy và nói: “Nhị Bảo! Sau này con phải chú ý, con xem chữ này con viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Nếu lúc chấm bài thầy giáo không vui, ít nhất sẽ trừ năm điểm của con!”
Bình thường Kiến Quốc viết rất nghiêm túc trong các kỳ thi, nhưng vừa rồi có chút vội vàng nên viết quá nhanh, trên tay cầm một nắm hạt dưa, gật đầu có lệ.
Dù sao đi nữa con trai đã làm đúng hết, tâm trạng của Vương Văn Quảng vẫn đang rất tốt, anh mỉm cười hỏi: “Nhị Bảo, con nói đi, con có điều kiện gì?”
Vương Kiến Quốc nghiêm túc nói: “Cha! Cha nấu ăn cũng rất ngon, nhưng từ nhỏ con đã quen ăn cơm mẹ nấu, sau này cha nấu giống mẹ có được không?”
Vương Văn Quảng sửng sốt, biết rằng con trai chê cơm mình nấu khó ăn. Nói thật bản thân anh cũng cảm thấy không ngon, hoàn toàn không giống vợ nấu, nên xấu hổ nói: “Vậy con xem sáng mai chúng ta ăn gì?”
Vương Kiến Quốc chớp chớp mắt. Bản thân cậu bé cũng không hứng thú với nấu ăn, nhưng nghe anh cả nói nấu ăn cũng giống như chơi bóng rổ, phải luyện tập nhiều. Bây giờ trình độ của cha còn thua xa mẹ, nhưng không thể có bước tiến lớn chỉ sau một đêm, vì vậy thằng bé mỉm cười và đề nghị: “Cha, ngày mai đừng dậy sớm để nấu ăn, chúng ta đi ăn nhà hàng nhé?”
Chỉ có một nhà hàng quốc doanh ở công xã Anh Đào, sau khi ra khỏi ngõ và đi bộ về phía tây dọc theo con phố chưa đầy hai trăm mét là tới.
Trong hai năm qua, rất ít người đến nhà hàng để ăn, dù sao đi ăn ở đó không chỉ cần tiền mà còn phải có phiếu thực phẩm, mặc dù Triệu Trân Trân không cảm thấy tiếc phiếu thực phẩm vì cô tích trữ rất nhiều lương thực, nhưng nếu cô đến đó nhiều lần, những người hàng xóm sẽ cảm thấy sinh lòng hoài nghi. Thực ra nhà hàng quốc doanh chẳng qua cũng chỉ phục vụ bánh nướng và sữa đậu nành vào buổi sáng, hai thứ này Triệu Trân Trân đều có thể tự làm, hơn nữa so với nhà hàng còn ngon hơn.
Bởi vì chú họ Triệu Thanh Sơn của cô mang đến rất nhiều dầu lạc, thỉnh thoảng cô sẽ chiên nửa nồi bún cá và củ cải cho bữa sáng. Sau một thời gian dài, bọn trẻ không còn muốn đến nhà hàng để ăn nữa.