Triệu Trân Trân liếc nhìn đứa con trai lớn của mình, cậu bé trước mặt tuy mới mười hai tuổi nhưng có làn da trắng, ngũ quan tuấn tú, dáng người cũng cao lớn, đã là một tiểu soái ca danh xứng với thực.
Cô cười nói: “Được! Con rửa tôm giúp mẹ nhé!”
Tôm luộc, cá hoa vàng nướng xốt, còn nấu một nồi canh cải, bánh nướng áp chảo còn thừa buổi sáng cũng được chiên lại.
Sau khi nấu xong cơm, Triệu Trân Trân và ba đứa trẻ quây quần bên bàn ăn để dùng bữa tối.
Kiến Xương ăn rất vui vẻ, cảm thấy việc nằng nặc đòi đi về với mẹ là đúng đắn. Mặc dù cha nấu ăn cũng rất ngon, đặc biệt là món há cảo vỏ mỏng nhân to quả thực rất ngon, nhưng không biết vì sao so với mẹ luôn khiến người ta cảm giác không đáng ổn định.
Trực giác của trẻ con luôn đúng. Thực tế quả thật như vậy, Vương Văn Quảng học nấu ăn là vì trong lòng áy náy, cảm thấy cần phải chia sẻ một chút việc nhà, căn bản không thể nói là yêu thích. Thỉnh thoảng nấu một bữa thì được, nếu như ngày nào cũng nấu thì nhất định không ổn. Mới có mấy ngày, anh đã cảm thấy có chút chán nản.
Khi vợ Triệu Trân Trân còn ở đây, thức ăn buổi sáng chủ yếu là bánh nướng áp chảo hoặc mì cán. Hai món này anh đều không giỏi lắm. Bánh áp chảo làm có chút cứng, mì ban đầu cũng quá cứng nhưng sau khi cho thêm nước vào thì lại quá mềm, sợi mì làm ra không có chút dáng vẻ nào.
Trong lòng Kiến Quốc rất có ý kiến, nhưng không dám khinh thường tay nghề nấu nướng của cha mình. Tới buổi chiều tối ngày thứ ba, thằng bé tan học về nhà liền làm bài tập. Trời gần tối Vương Văn Quảng mới về tới nhà, rửa tay xong cũng không đi nấu cơm trước mà kiểm tra bài tập của thằng bé, nghiêm túc hướng dẫn sau đó mới vào bếp.
Kiến Quốc đã đói từ lâu, may mà Vương Văn Quảng không để thằng bé phải đợi quá lâu.
Món ăn chính vẫn là bánh nướng áp chảo, nhưng vì quá vội nên phía trên là một mảng cháy xém, thức ăn thì là bắp cải hầm, sau đó, hết rồi!
Bữa ăn kiểu này nếu là những năm trước sẽ rất ngon, dù sao bánh nướng áp chảo cũng được làm từ bột mì nguyên chất. Nhưng hai năm trở lại đây Bình Thành được mùa bội thu, nhà nhà đều ăn bánh ngọt, không chỉ bánh ngọt, bởi vì không phải dành dụm tiền trong tay để mua lương thực giá cao nên mọi người cứ cách dăm ba bữa lại chạy ra bến tàu mua ít tôm cá về cải thiện cuộc sống.
Ngay cả những xã viên trong làng không mua được thứ gì khác, nhưng vẫn có thể mua được cá tôm.
Nếu Triệu Trân Trân hầm bắp cải, nhất định cô sẽ rắc một nắm hành lá thái nhỏ và ít tôm khô lên trên, hương vị sẽ thơm ngon hơn rất nhiều. Hơn nữa ngoại trừ rau và món chính, cô sẽ thường nấu thêm canh cho bọn trẻ.
Vương Kiến Quốc bẻ miếng bánh cứng, xé lớp da cháy sém trên đó và cố gắng cắn một miếng lớn.
Vương Văn Quảng vui vẻ nói: “Nhị Bảo, con ăn chậm thôi!”
Vương Kiến Quốc không nghe anh nói, sợ rằng nếu ăn quá chậm sẽ không thể ăn được nữa. Thằng bé nhanh chóng ăn một cái bánh, lại ăn nửa đĩa rau, uống một bát nước lớn và nói: “Cha, con ăn no rồi!”
Vương Văn Quảng gật đầu, nói: “Không được ra ngoài nhé, nhân lúc nghỉ ngơi buổi trưa cha đã làm cho con một đề thi. Con xem trước đi, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi cha!”
Vương Kiến Quốc đang định đến nhà họ Hà chơi, nghe vậy rất không vui nói: “Cha, hiệu phó Dương của chúng con nói người vừa ăn cơm xong tốt nhất không được học, phải nghỉ ngơi một lúc đã!”
Vương Văn Quảng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nói: “Được, bây giờ là sáu giờ rồi, sáu giờ hai mươi con bắt đầu làm, có được không?”
Vương Kiến Quốc ủ rũ đồng ý.
Thằng bé tìm thấy một khối rubik từ hộp đồ chơi mà Kiến Minh không mang đi, đảo lộn nó vài lần sau đó bắt đầu khôi phục lại.
“Nhị Bảo! Đừng vặn vẹo bừa, con nên cẩn thận quan sát các quy tắc bên trong! Những khối lập phương này đều quay quanh một trục…” Không đợi cha nói xong, Vương Kiến Quốc đã chán nản đặt khối rubik xuống rồi nói: “Cha ơi, con vẫn nên làm bài tập thì hơn!”