Thập Niên 60: Người Mẹ Tốt (Dịch Full)

Chương 647 - Chương 647:

Chương 647:

Nghĩ đến đây, Ninh Lạc Sơn kích động dập tắt điếu thuốc, đi tới bàn làm việc của Triệu Trân Trân, mở ngăn kéo ra, nhanh chóng tìm bài phát biểu kia.

Anh ta đọc sơ qua một lượt từ đầu đến cuối.

Trình độ viết lách tuyệt đối không bằng anh ta, nhưng chỉ nói đến diễn văn thì đã coi như đạt trình độ tiêu chuẩn. Nếu để thư ký Thôi viết cũng không tốt hơn thế này bao nhiêu. Thư ký Ninh còn phát hiện vài dòng chữ viết tay quen thuộc trên bản thảo, cứng cáp và mạnh mẽ, chính là nét bút của thị trưởng Trần.

Phó tổng thư ký mới thực sự có máu mặt, đến thị trưởng Trần còn đích thân sửa cho cô!

Thư ký Ninh lấy ra một điếu thuốc khác và châm lửa, cảm thấy vô cùng thất vọng với hành vi của mình ngày hôm nay.

Triệu Trân Trân đeo khăn quàng cổ rồi đạp xe trở về nhà. Ba đứa trẻ đã tan học, Kiến Dân và Kiến Xương đang làm bài tập, còn Kiến Minh không biết từ đâu tìm thấy một con quay và đang chơi một mình rất vui vẻ.

Cô đặt cặp xuống, cười hỏi Kiến Minh: “Tứ Bảo làm bài tập xong chưa?”

Cậu nhóc ngẩng đầu lên, có chút khó chịu nói: “Mẹ! Con không học lớp một nữa đâu!”

Triệu Trân Trân đã đoán được lý do và nói: “Có phải con cảm thấy chương trình học hiện giờ quá đơn giản không?”

Kiến Minh gật đầu, nói: “Vâng ạ, hơn nữa thầy giáo và các bạn học đều quá ngốc!”

Kiến Xương rất không thích cái từ ngốc này, quay đầu không vui nói: “Em à! Không phải mẹ đã nói rồi sao? Mỗi người đều có một ưu điểm riêng. Có thể em thông minh hơn người khác nhưng những phương diện khác em không bằng các bạn học của mình, cho nên em không thể khinh thường người khác!”

Vương Kiến Minh tò mò liếc nhìn anh ba, hơn một năm trở lại đây, rõ ràng anh ba không còn yêu thích cậu nhóc như lúc nhỏ, lẽ nào là vì cậu nhóc quá thông minh? Cậu nhóc có chút ấm ức nói: “Anh ba, em có chỗ nào không bằng các bạn học?”

Kiến Minh không chỉ học giỏi, tính tình cũng tốt, từ nhỏ đã rất rộng lượng và thấu tình đạt lý, thực sự không tìm ra được khuyết điểm nào.

Kiến Xương nhất thời không nói nên lời, qua mấy giây mới có chút không vui nói: “Tứ Bảo, em chỗ nào cũng tốt, chỉ là không được khiêm tốn lắm!”

Kiến Minh sững sờ, cảm thấy bản thân quả thực hình như có vấn đề về phương diện này. Nhưng giáo sư Chương đã nói thông minh hơn người là một chuyện rất tuyệt vời, không cần che giấu, vậy nên cậu nhóc không biết cần phải khiêm tốn một chút. Suy nghĩ của cậu nhóc xoay chuyển rất nhanh, lập tức cười nói: “Xin lỗi anh ba, sau này em sẽ chú ý!”

Em trai hào phóng thành khẩn như vậy khiến Kiến Xương có chút ngại ngùng, thằng nhóc là anh cũng nên rộng lượng hơn một chút mới đúng, vì vậy liền nói: “Tứ Bảo, em quả thực rất thông minh!”

Kiến Minh vui vẻ bật cười, để lộ ra hai má lúm đồng tiền duyên dáng.

Lúc này Triệu Trân Trân đã thay quần áo, hỏi: “Đại Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo, các con đã đói chưa, tối nay muốn ăn gì nào?”

Vừa tan học Kiến Dân đã chạy vào bếp xem thấy trong chậu nước có hai con cá hoa vàng còn có một túi tôm đông lạnh, là cậu Triệu Lập Chí mang đến. Cậu bé đặt bút xuống nói: “Mẹ, dã lâu rồi không ăn cá hoa vàng nướng, tối nay ăn cá có được không?”

Triệu Trân Trân đang định nói không có cá thì Kiến Xương đã cướp lời: “Anh cả, không phải cậu còn mang tôm đến sao? Chúng ta ăn tôm kho đi!”

Kiến Minh nhìn hai anh trai, rất thông minh giữ im lặng.

Bất luận là ăn cả hay ăn tôm thì cậu nhóc đều thích!

Triệu Trân Trân vào bếp xem, cá và tôm đều rất tươi, loại nào cũng to. Một con cá hoa vàng ít nhất cũng phải hơn bảy lạng, tôm cũng dài bằng bàn tay trẻ con. Tuy nhiên, mặc dù là mùa đông, nhưng trong hoàn cảnh không có tủ lạnh, nấu chín bảo quản cũng dễ dàng hơn. Còn chưa làm sạch vảy cá xong, thì Kiến Dân đã vào bếp cười nói: “Mẹ, để con giúp mẹ!”

Bình Luận (0)
Comment