Sau khi tan học, Kiến Xương nhét bài thi toán vào cặp, uể oải đi tìm em trai Kiến Minh.
“Anh ba, anh xem nè! Em thi được một trăm điểm!”
Vương Kiến Xương liếc em trai một cái, nói: “Lớp một thi được một trăm điểm thì có gì mà lạ chứ? Khi anh học lớp một, cũng thi được một trăm điểm!”
Kiến Minh rất thông minh, lập tức hỏi: “Anh ba, lần này anh không thi tốt à?”
Vương Kiến Xương chu môi gật đầu, nói: “Có những lúc giáo viên dạy quá nhanh, anh còn chưa nghe hiểu đã qua rồi, mẹ gần đây rất bận, cũng không quan tâm anh!”
Căn cứ theo quan sát của cậu nhóc đối với anh ba thời gian gần đây nhất, có một suy nghĩ đã nén trong lòng Kiến Minh rất lâu rồi, lúc này cậu nhóc không nhịn được nói ra: “Anh ba! Hay là để em phụ đạo môn toán cho anh!”
Kiến Xương đơ ra, nhìn em trai thấp hơn mình đến một cái đầu, tâm trạng có chút phức tạp. Thằng nhóc vừa sải bước lên trước, vừa lắc đầu nói: “Không cần đâu!”
Kiến Minh nhắm mắt đi theo, tiếp tục tự đề cử nói: “Anh ba! Còn có nửa tháng nữa là thi cuối kì rồi, anh mà còn thi kém như vậy mẹ sẽ buồn lắm đấy! Anh yên tâm, em phụ đạo cho anh, thành tích của anh tuyệt đối có thể nâng cao thêm hai mươi điểm!” Không biết tại sao, Kiến Xương nghe thấy lời này càng tức giận, thằng nhóc quay đầu, nhìn chằm chằm vào em trai, nói: “Anh đã nói không cần, anh sẽ tự mình nỗ lực!”
Kiến Xương thực ra đã suy nghĩ xong rồi, mẹ không có thời gian phụ đạo thằng nhóc, nhưng anh cả có thời gian, thằng nhóc để anh cả giúp phụ đạo là được rồi.
Còn về em tư, thằng nhóc nhóc tin tưởng năng lực của em trai, nhưng chính là không thích để một đứa nhóc còn nhỏ hơn mình dạy học cho mình!
Sau khi về tới nhà, quả nhiên Kiến Xương vừa nói, anh cả đã đồng ý.
Kiến Minh đối với việc này tuy có chút tiếc nuối và thất vọng, nhưng một khi cầm khối rubik, rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu rồi.
Nhưng sau một lần Kiến Xương để anh cả phụ đạo cho, cảm giác không phải rất tốt. Anh cả không những vẻ ngoài rất giống cha, phong cách phụ đạo cũng như nhau, gặp phải câu hỏi thằng nhóc không biết, giảng một lần coi như xong rồi. Hơn nữa còn nhanh hơn tốc độ của giáo viên trên lớp học, thằng nhóc còn chưa hiểu bước đầu tiên, anh cả đã bắt đầu giảng bước thứ hai rồi. Đợi thằng nhóc hiểu bước thứ hai, anh cả đã giảng xong toàn bộ rồi.
Tóm lại sau khi anh cả phụ đạo, trong đầu Vương Kiến Xương càng loạn.
“Em ba! Trong đề này những câu em làm sai anh đều giảng cho em xong rồi, vì để tăng cường trí nhớ, anh ra câu hỏi tương tự em làm xem có được không?”
Kiến Xương có thể nói cái gì, chỉ có thể nhíu mày đồng ý.
Phụ đạo em trai xong, Kiến Dân đứng dậy đi vào bếp.
Lưu Lỵ Lỵ đúng lúc làm xong bài tập, cũng cùng đi theo, còn không quên cười với Kiến Xương, nói: “Kiến Xương, em thích ăn bánh nhân cải thảo trộn không? Đợi em làm xong đề là có thể ăn được rồi!”
Kiến Xương chu môi gật đầu.
Thằng nhóc nhìn trái nhìn phải tờ đề, cảm thấy những câu hỏi anh cả ra còn khó hơn câu hỏi trong bài thi, trầm ngâm cả nửa ngày, mãi vẫn chưa đặt bút.
“Anh ba, có muốn em giảng lại một lần cho anh không?”
Vương Kiến Xương ngơ ra, quay đầu nhìn Kiến Minh không biết từ lúc nào đứng đằng sau thằng nhóc, đang vươn cổ xem đề.
Kiến Xương lúc này tuy tức giận, nhưng nghĩ đến đợi lát nữa nếu như không làm được, đoán rằng chờ đợi thằng nhóc chính là một trận răn dạy của anh cả, hít thở sâu một hơi, nhỏ nhẹ nói: “Được thôi!”
Kiến Minh mắt sáng lên, rất vui vẻ, cậu nhóc tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng rất biết làm thầy người khác, lập tức ngồi trên ghế bên cạnh, vẻ nghiêm túc giảng bài cho anh ba.
Có lẽ là vì Kiến Minh giảng khá chậm, hơn nữa biết cường điệu điểm khó trong bài, Kiến Xương lần này vậy mà rất nhanh đã nghe hiểu rồi.
Kiến Xương sau khi nghe xong lại làm đề, cảm thấy đề bài không khó như vậy nữa.