Lưu Lỵ Lỵ nói muốn làm bánh có nhân, trên thực tế cô bé cũng chưa từng làm, mà là do nhìn thấy trong tủ bếp nhà họ có nửa bát thịt băm ướp, cô bé đã rất lâu không được ăn thịt rồi. Tuy ông bà mỗi tháng có phiếu thịt một cân, nhưng mỗi lần ăn thịt, hay làm há cảo hoặc là thịt xào cải thảo, đều là nhân lúc cô bé không ở nhà.
Cô bé ra sức nhớ lại quá trình trước đây mẹ làm bánh có nhân, trước tiên bỏ cuống lá cải thảo đi, sau khi băm nát dùng vải xô vắt nước đi, sau đó mới lấy một ít nhân thịt trộn vào, ngoài ra thêm chút dầu mè.
Sau khi chiếc bánh đầu tiên chín, mùi hương đậm đà khiến nước miếng Lưu Lỵ Lỵ đều chảy cả ra ngoài, nhưng mà, bánh nhân thịt không phải bánh rán hành thường thấy, cô bé không thể tùy tiện ăn không khách sáo như vậy, xúc ra đĩa lại bắt đầu nướng cái tiếp theo. Vương Kiến Dân chỉ đứng bên cạnh cô bé, nhìn thấy cô bé lén nuốt nước bọt, hơn nữa bản thân cậu bé cũng rất muốn ăn nên đặt bánh lên thớt dùng dao cắt ra, bản thân cầm lấy một góc cắn một miếng to, lại đưa cho Lưu Lỵ Lỵ một góc.
Lưu Lỵ Lỵ cười đón lấy, cắn một miếng to nói: “Ngon quá! Vị giống như mẹ tớ làm trước đây!”
Kiến Xương nắm tay Kiến Minh đến nhà bếp, cầm lấy một góc bánh thịt đưa cho em trai.
Mấy đứa trẻ ăn bánh thịt và ăn canh trứng gà tâm trạng rất tốt, so sánh ra thì tâm trạng của Kiến Quốc thì không tốt như vậy. Thằng bé gần đây buổi sáng thức dậy lại có thêm một việc vặt, đó chính là cầm túi lưới bưng đĩa nhỏ đi mua bữa sáng. Buổi sáng ngày nào cũng ăn quẩy và uống sữa đậu nành còn có thể chấp nhận được, nhưng buổi tối cha Vương Văn Quảng cũng không nấu cơm, đều là đem chút cơm thừa từ đơn vị về.
Thường là vài cái bánh bao chay và một hộp rau xào. Rau thường là cải thảo, tuy là bên trong cho không ít dầu, vị cũng tạm được, nhưng ngày nào cũng ăn thì không cảm thấy ngon nữa. Tuy rằng cảm thấy không ngon, nhưng Kiến Quốc cũng không dám có ý kiến, bởi vì biểu hiện gần đây của thằng bé khiến cha không hài lòng.
Thực ra Vương Kiến Quốc đã rất nỗ lực rồi, thành tích một hai năm gần đây trong lớp luôn là hạng nhất, nhưng Vương Văn Quảng cảm thấy con trai nên có yêu cầu cao hơn, hi vọng thằng bé có thể giành được thứ hạng tốt hơn trong đề thi cuối kì chung toàn huyện. Vì thế, ngoại trừ phụ đạo hàng ngày, còn tiến hành trao đổi cùng giáo viên toán của Kiến Quốc, cho thằng bé thêm không ít nội dung bên ngoài.
Tóm lại, bây giờ Kiến Quốc cực kỳ bận rộn, ở trường học ngược lại còn thoải mái hơn một chút, về đến nhà vội vàng ăn cơm xong cha lại bắt đầu lên lớp cho thằng bé. Học xong thì làm đề, rồi làm bài tập, bình thường giờ đi ngủ cũng gần mười một giờ rồi.
Hơn nữa Kiến Quốc đã rất lâu không cùng anh em nhà họ Hà đi chơi rồi.
Thằng bé càng ngày càng cảm thấy lựa chọn theo cha là một sai lầm.
Để sửa chữa sai lầm này, Vương Kiến Quốc viết cho mẹ một bức thư, xin phép sau khi ăn Tết, học kỳ sau về Bình Thành học.
Vương Văn Quảng từ nhỏ là một học sinh ham học, dù là bây giờ thì chỉ cần là thứ anh cho là nên học, thì anh sẽ học rất siêng năng nghiêm túc. Người như anh căn bản không thể hiểu thứ gọi là tâm trạng mệt mỏi với chuyện học hành, vì thế khi vợ Triệu Trân Trân gửi thư đến bảo anh đừng ép Kiến Quốc quá chặt, anh còn cảm thấy có chút không tin.
Trong mắt của anh, Kiến Quốc gần đây thay đổi rất nghe lời, hơn nữa thái độ học tập rất tích cực, hoàn toàn không nhìn ra có bất kì tâm trạng mệt mỏi với việc học nào.
Nếu nói Vương Kiến Quốc học rất vất vả, người cha như anh vì để dạy con cũng phải bỏ ra một loạt công sức. Công việc của ban khoa học kĩ thuật không quá bận nhưng cũng tuyệt đối không nhàn rỗi. Anh đều là nhân lúc nghỉ trưa soạn giáo án, chuẩn bị nội dung buổi tối dạy con trai.