Nói thật lòng, ngay cả Kiến Dân lúc nhỏ cũng không nhận được đãi ngộ thế này, nếu như không phải Kiến Quốc lựa chọn ở lại, căn bản không có cơ hội khó có được này, thằng bé không biết trân trọng mà còn đòi đi? Vương Văn Quảng cảm thấy đã đến lúc nói chuyện tử tế với con trai rồi.
“Nhị Bảo, bài tập hôm nay con làm xong chưa?”
Vương Kiến Quốc ăn một miếng cải thảo hầm đậu phụ, gật đầu nói: “Tiết thứ hai chiều nay là tiết tự học, bài tập con đều làm xong hết rồi ạ!”
Vương Văn Quảng khen ngợi nhìn thằng bé một cái, nói: “Hôm nay cha không dạy con, đợi lát nữa chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Kiến Quốc lo sợ chuyện thằng bé muốn chuyển trường bại lộ, có chút chột dạ gật đầu.
Vương Văn Quảng đun một nồi nước nóng, từ trong tủ tìm ra một túi cà phê. Đây là bạn học Chương Lão Tam gửi cho anh, anh vừa nhận được vài ngày trước, còn chưa nỡ uống lần nào.
Bởi vì là buổi tối, sợ uống cà phê quá đặc sẽ bị mất ngủ, vì thế hai cốc cà phê đều pha rất nhạt.
Vương Kiến Quốc bê cốc lên uống một ngụm lớn, không chịu được méo miệng. Cà phê không thêm sữa cũng không thêm đường, quả thật là quá đắng rồi!
Vương Văn Quảng bóc một viên kẹo sữa cho vào cốc của con trai, nói: “Nhị Bảo, con đã mười hai tuổi rồi, chúng ta là cha con, cũng là bạn bè, con có thể coi cha như bạn bè không?”
Vương Kiến Quốc do dự một lúc, gật đầu theo thói quen.
Vương Văn Quảng uống một ngụm cà phê, cười nói: “Vậy thì có thể nói cho cha biết lý tưởng sau này của con là gì không?”
Vương Kiến Quốc thở phào một hơi, cậu bé còn tưởng là cha sẽ nói về chuyện về học tập, cười nói: “Cha! Lý tưởng sau này của con là có rất nhiều tiền!”
Vương Văn Quảng suýt chút nữa thì bị sặc một ngụm cà phê.
Câu trả lời này của Kiến Quốc quá bất ngờ, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào con trai, trịnh trọng và nghiêm túc nói: “Nhị Bảo, cha nghĩ rằng con chưa hiểu rõ ràng hàm ý của từ “lý tưởng” này. Nó là hy vọng tốt đẹp nhất hướng đến tương lai của con người, thông thường đối với trẻ vị thành niên các con thì “lý tưởng” theo nghĩa hẹp là chỉ về việc sau này muốn làm nghề gì, ví dụ giáo viên, bác sĩ, kỹ sư, nhà khoa học, vân vân.”
Kiến Quốc có chút đăm chiêu gật đầu.
Vương Văn Quảng hỏi lại lần nữa: “Nhị Bảo, bây giờ cha hỏi con, lý tưởng sau này của con là gì?”
Kiến Quốc do dự mấy giây rồi hỏi: “Cha, nghề gì kiếm được nhiều tiền nhất ạ? Tiền lương của cha và mẹ, ai cao hơn ạ?”
Vương Văn Quảng kiên nhẫn nói tiếp: “Nhị Bảo, việc lựa chọn công việc của một người không thể nhìn vào việc kiếm được bao nhiêu tiền, rất nhiều ngành nghề chỉ cần làm tốt thì đều có thể kiếm được tiền. Nhưng kiếm tiền cũng chỉ là điều thứ hai thôi, điều quan trọng nhất là công việc mà con chọn, con có am hiểu và thích nó hay không.”
Kiến Quốc đưa tay gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha, trong chương trình học mà con đang học thì môn con thích nhất là địa lý và lịch sử, nhưng lý do yêu thích là hai môn này khá đơn giản, học thuộc lòng thì có thể kiểm tra được điểm cao! Mẹ từng nói, lý tưởng của một người có thể rất xa vời, cũng có thể rất thực tế. Con cảm thấy con muốn có thật nhiều tiền, đó chính là lý tưởng thực tế hơn.”
Vương Văn Quảng nhíu mày, mặc dù anh không đồng ý với ý kiến của Triệu Trân Trân, nhưng anh không muốn thể hiện sự nghi ngờ chất vấn trước mặt con, nên nói: “Điều mẹ con nói cũng có chút hợp lý, nhưng cho dù là lý tưởng thực tế hơn thì cũng phải thông qua sự nỗ lực của một người để thực hiện mới được. Ví dụ như lý tưởng của Tam Bảo là trở thành họa sĩ vĩ đại, vậy thì bây giờ em con phải vì mục tiêu này mà nỗ lực. Con muốn có nhiều tiền, vậy con đã nghĩ là phải thực hiện lý tưởng này như thế nào chưa?”
Kiến Quốc ngây ngẩn cả người.
Từ trước đến giờ thằng bé còn chưa từng nghĩ về vấn đề này.